Đám lửa chỉ lớn bằng nắm đấm, còn kéo theo một cái đuôi nhỏ, giống như một con nòng nọc
Ngọn lửa ấy vừa nhìn qua thì là màu u lam, nhưng cẩn thận nhìn, thì thấy bên trong lộ ra tử khí.
Nhiếp Khôn trực tiếp đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đám lửa đang bay vòng quanh.
"Đây là cái gì?"
"Làm ta sợ muốn chết, vừa rồi đột nhiên nó bay qua trước mặt ta."
"Đây là lửa sao? Sao lại kỳ quái thế?"
Đáy mắt Nhiếp Khôn ẩn ẩn lộ ra kích động: "Đây là Tử Minh Hỏa linh!"
Lửa rốt cuộc cũng chỉ là lửa, vật chết, cần luyện đan sư dẫn đường.
Nhưng Hỏa linh không giống, nó có thể cùng luyện đan sư câu thông, cơ hồ không cần luyện đan sư đi khống chế.
"Tử Minh Hỏa linh? Đây là thứ gì, sao ta chưa từng nghe qua?" Những vật phía trước thì bọn họ cũng từng nghe nói đến, nhưng Tử Minh Hỏa linh này là cái gì?
"Lửa địa ngục trong truyền thuyết." Người có kiến thức nói: "Cho tới bây giờ cũng chưa từng có ai nhìn thấy, đây chính là Tử Minh Hỏa linh?"
"Cái này là của ai?"
"Không biết, từ bên ngoài vào."
"Không phải vô chủ chứ?"
Thần sắc dưới lớp khăn che mặt của Sở Ứng Ngữ trở nên âm trầm, thứ này xuất hiện từ chỗ nào?
Tử Minh Hỏa linh dạo qua không khí bay một vòng, đột nhiên vọt ra phía bên ngoài.
"Bắt lấy nó!"
Nhiếp Khôn đại sư kích động hô một tiếng.
Một đám người lập tức cùng thi triển năng lực, đuổi theo Tử Minh Hỏa linh ra ngoài, Tử Minh Hỏa linh bay loạn trên không trung, bị người ta tóm lấy cũng có thể từ trong lòng bàn tay thoát ra.
"Bắt lấy nó." Sở Ứng Ngữ phân phó Lý Lương.
Bất kể là của ai, bây giờ ai bắt được thì chính là của người đó, mà cái này có lẽ sẽ là mấu chốt để đạt được nguyên linh kim đan.
Tử Minh Hỏa linh trực tiếp mang một đám người ra ngoài thành.
Địa thế càng lúc càng lớn, đã có thể nhìn thấy rừng rậm Linh Hài ở phía xa xa.
"Nó dừng lại rồi!"
"Có người!"
Tử Minh Hỏa linh lúc này đang dừng lại ở cách đó không xa, mà nơi nó dừng chính là một chiếc xe ngựa.
Rất nhiều người biết đến chiếc xe ngựa kia, gần đây trong thành có một tên phá gia, đi khắp nơi mua đồ, bất kể chi phí.
Không ít người có ý đồ với người này, kết quả chính là ngày thứ hai không còn ai nhìn thấy những người kia nữa.
Cánh tay trắng nõn từ trong xe ngựa nhô ra, vén màn lên, làn váy màu tím xuất hiện, tiếp theo là một nữ tử từ trên xe ngựa nhảy xuống, tư thế đẹp trai tiêu sái rơi xuống đất.
Nữ tử dung mạo thanh tuyệt, nhưng trên mặt lại không có biểu tình gì, bình tĩnh đạm mạc, nhưng lại không hề làm người ta cảm thấy gương mặt kia của cô nhạt nhẽo.
Đó là một loại đường hoàng, tươi đẹp lại thanh lãnh, như núi tuyết xa xa, khiến cho người ta không cách nào dám coi nhẹ.
Bình nguyên bao la sau lưng cũng không làm cho cô lộ ra vẻ nhỏ bé, mà ngược lại còn đem đến cho người ta một loại cảm giác, như cô đang bễ nghễ nhìn toàn bộ thế giới, khí chất thanh quý vô song, không ai có thể so sánh được.
Trong ngực cô ôm một con chuột nhỏ màu vàng, trong xe ngựa còn có một cái đầu nhô ra, giống như là chim... Thấy có nhiều người như vậy, con kia chim lại lập tức rụt về.
"Vô Địch!"
Trong đám người đột nhiên có người quát to một tiếng.
Vô Địch lần nữa thò đầu ra, nhìn nhìn trong đám người như tên trộm, đối diện với ánh mắt băng lãnh của Sơ Tranh chiếu tới, Vô Địch kêu to: "Ta không biết bọn họ."
Sơ Tranh: "..."
Giấu đầu lòi đuôi.
Ngươi quát kia tên là Vương Chí Thành.
Vương Chí Thành nghiêm nghị chất vấn: "Vô Địch sao lại ở chỗ của ngươi! Ngươi là người phương nào!"
"Quân Sơ Tranh." Sơ Tranh bình tĩnh sờ Thiên Cẩm Thử, lẽ thẳng khí hùng nói: "Ta nhặt."
Vô Địch: "..." Đánh rắm! Ngươi lại đi nhặt một cái cho ta xem!
"Quân... nàng là người Quân gia?"
"Người Quân gia không phải đang ở đây sao? Không đúng, cái tên này của nàng, sao lại giống với cô nương dẫn đầu Quân gia thế nhỉ."
"Hình như thế."
"Đây là tình huống thế nào vậy?"
Ánh mắt ngờ vực đảo qua người Sơ Tranh và Sở Ứng Ngữ, Sở Ứng Ngữ mang mạng che mặt, nhưng vẫn có người phát hiện, giữa hai đầu lông mày của hai người rất giống nhau.
Vương Chí Thành không có thời gian chú ý tới những thứ này.
"Vô Địch chính là khế ước thú của sư đệ ta, sao ngươi lại nhặt được?" Vương Chí Thành giận dữ: "Sư đệ ta ở đâu rồi, ngươi đã làm gì hắn?"
Khế ước thú đi theo người khác...
Chỉ có thể chứng minh chủ nhân tiền nhiệm của nó đã chết.
"Không biết, ta nhặt."
Xem xét lại thì đúng là cô nhặt được.
Hoàn toàn không có gì phải lăn tăn cả.
Vô Địch đã sớm rút vào trong xe ngựa, không dám ló đầu ra.
Nhìn thấy tộc nhân của chủ nhân tiền nhiệm, nó rất sợ hãi nha.
"Ngươi..."
Nhiếp Khôn cắt đứt người kia: "Cô nương, xin hỏi Tử Minh Hỏa linh này là của ngươi sao?"
Lắng nghe một chút thì có thể thấy giọng nói của Nhiếp Khôn đều đang run rẩy.
Có Tử Minh Hỏa linh, ông ta sẽ có thể tiến thêm một bước, có lẽ sẽ trở thành luyện đan sư lợi hại nhất Đông Uyên...
Vương Chí thành bị Nhiếp Khôn cắt ngang, muốn nổi giận, nhưng lại trở ngại thân phận của Nhiếp Khôn.
Cuối cùng chỉ có thể âm u nhìn chằm chằm Sơ Tranh.
Sơ Tranh quét mắt một vòng quanh Tử Minh Hỏa linh: "Ngươi muốn?"
Đây chính là thứ cô không để ý hình tượng cao quý lãnh diễm, hơn nửa đêm ở dưới đất ném Thần thú thủ hộ, đến khi Thần thú thủ hộ không chạy nổi...
Nhưng mà Vương bát đản, con chó điên này còn không nói cho cô, Tử Minh Hỏa linh còn phải do chính cô đi giải quyết.
Quả thực mệt chết người.
Còn muốn cô cầm cái thứ mất mặt này đi đổi.
Nằm mơ!
"Nguyên linh kim đan được không?" Nhiếp Khôn không hề nghĩ ngợi, thốt ra: "Tử Minh Hỏa linh đối với cô nương mà nói, chỉ là một cái Hỏa linh, nó ở trong tay ngươi không có tác dụng gì lớn, nhưng nguyên linh kim đan không giống, nó tương đương với một cái mạng."
Nhiếp Khôn sợ Sơ Tranh không chịu, cố gắng giải thích tác dụng của nguyên linh kim đan.
"..."
Vừa rồi bọn họ tốn sức lấy lòng, hiện tại biến thành Nhiếp Khôn như thế, loại chênh lệch này gây nên sự khó chịu vô cùng.
Đám người nghẹn một ngụm ác khí.
Phun ra không được mà nuốt xuống cũng không thể.
Đặc biệt là Sở Ứng Ngữ và Vương Chí Thành.
Sơ Tranh vung tay xuống, Tử Minh Hỏa linh bay về phía Nhiếp Khôn bên kia.
Nhiếp Khôn thử vươn tay, Tử Minh Hỏa linh dừng ở trong lòng bàn tay ông ta.
Nhiếp Khôn kích động đến mức trái tim đều muốn nhảy ra.
Tử Minh Hỏa linh...
Thứ luyện đan sư cần không giống với người bình thường, mọi người cũng không thể hiểu được tâm tình của ông ta.
Thứ này đối với ông ta mà nói chính là bảo vật vô giá.
"Còn có một điều kiện."
"Mời cô nương cứ nói." Nhiếp Khôn thu liễm tâm tình kích động, nhưng cảm xúc nơi đáy mắt không sao che giấu được.
Hiện tại ông ta chỉ muốn ngay lập tức đi dùng Tử Minh Hỏa linh để luyện một lò đan dược thôi.
...
Nhiếp Khôn ngưng thần bắt mạch cho Tạ Xu, lông mày nhăn càng sâu.
"Vị công tử này sau khi bị thương không được trị liệu kịp thời, kinh mạch đứt đoạn, trong cơ thể hắn còn có..."
Sơ Tranh ôm lấy Tạ Xu đang mê man: "Cái gì?"
Từ sau khi vào thành, Tạ Xu luôn rất thích ngủ, có đôi khi gọi cũng không dậy.
Nhiếp Khôn giống như không chắc chắn lắm, một hồi lâu mới lên tiếng: "Có một cỗ lực lượng rất kỳ quái, hình như ta đã gặp qua lực lượng này ở đâu đó..."
Câu tiếp theo Nhiếp Khôn là nói thầm.
"Nguyên linh kim đan có thể làm hắn khôi phục không?"
"Có thể là có, nhưng mà..." Nhiếp Khôn buông cổ tay Tạ Xu ra: "Nói như vậy cho cô nương dễ hiểu, trong cơ thể vị công tử này còn có một cỗ lực lượng, vừa rồi ta dò xét một chút, phát hiện cỗ lực lượng kia rất bài xích lực lượng ngoại lai, cái này quá kì quái, vì kinh mạch đã đứt đoạn thì sao vẫn còn lực lượng tồn tại trong cơ thể hắn được? Ta chưa từng thấy loại tình huống này, nếu tùy tiện sử dụng nguyên linh kim đan, sẽ có hậu quả gì không, ta cũng không rõ ràng."
"Lực lượng gì?"
Nhiếp Khôn chỉ cảm thấy không khí đột nhiên lạnh xuống, trên người nữ tử có một cỗ áp lực kinh người.
Nhiếp Khôn bị một nữ tử trẻ tuổi làm kinh sợ, đáy lòng rất là kinh ngạc.
Nhưng vào lúc này, trong đầu ông ta bỗng hiện lên một hình ảnh.
"Trọng Tuyết Dạ Nguyệt!"
"Cỗ lực lượng trong cơ thể vị công tử này ta từng thấy ở Trọng Tuyết Dạ Nguyệt."