Tiếng người bán hàng rong la to, tiếng người đi đường cò kè mặc cả tranh luận, tất cả tạo nên một hình ảnh phố phường phồn hoa náo nhiệt.
"Các ngươi nói xem điện hạ không quay về kế thừa hoàng vị đi, ở bên ngoài làm cái gì nhỉ?"
"Điện hạ có mỹ nhân trong ngực, cần mỹ nhân không cần giang sơn chứ sao."
"Mỹ nhân?"
"Ngươi chưa thấy qua à? Chính là nam tử hồng y bên cạnh điện hạ đấy, so với nữ tử còn đẹp hơn ba phần nha, ta là nam nhân mà nhìn cũng thấy động tâm."
"Thật sự đẹp như thế à?"
"Đương nhiên là đẹp, bằng không thì vì sao điện hạ lại không chịu trở về chứ? Ngươi không nghe nói, điện hạ thường xuyên vung tiền, mua đồ cho vị mỹ nhân kia sao."
Nữ tử mang khăn che mặt có chút hoảng hốt đi trên đường phố, những lời này lọt vào bên tai, đáy mắt nàng ta hiện lên vẻ oán độc.
Người này không phải ai khác.
Mà chính là Sở Ứng Ngữ.
Bây giờ Đông Uyên loạn đến không được, nàng ta may mắn tránh thoát sự truy sát của Quân gia, vất vả lắm mới về được tới đây.
Mấy người vội vàng đi qua bên người Sở Ứng Ngữ.
"Hôm nay cho dù bằng cách nào cũng phải mời được điện hạ về, bằng không thì nữ hoàng bệ hạ sẽ giết chúng ta mất."
"Điện hạ cũng không gặp chúng ta, làm sao mời a."
"Đến lúc đó lại nghĩ biện pháp, cứ đi qua trước đi, nếu không được thì chúng ta sẽ khóc!"
"Triệu Lễ." Sở Ứng Ngữ nắm lấy một người trong đó.
Người kia nghi hoặc dừng lại: "Cô nương, ngươi biết ta?"
Toàn thân Sở Ứng Ngữ đều bẩn thỉu, nhìn như một nạn dân, thanh âm cũng có chút thô cát.
"Ta là điện hạ của các ngươi." Sở Ứng Ngữ vội vã mở miệng: "Ta là Sở Ứng Ngữ."
"Ta thật sự là Sở Ứng Ngữ." Sở Ứng Ngữ có chút gấp, vì sao không tin nàng ta, nàng ta thật sự là Sở Ứng Ngữ.
"Vị cô nương này, điện hạ của chúng ta đang khỏe mạnh ở trong phủ, ngươi đừng có tiếp tục càn quấy, giả mạo điện hạ là tử tội." Triệu Lễ cảm thấy Sở Ứng Ngữ thần chí không rõ, cũng không muốn so đo với nàng ta, rút tay mình ra, lạnh mặt nói: "Lần này ngươi gặp được chúng ta, nếu cứ tiếp tục nói hươu nói vượn nữa, thì không có kết cục gì tốt đẹp đâu."
"Sao các ngươi không tin ta, ta là Sở Ứng Ngữ!" Sở Ứng Ngữ kéo Triệu Lễ không buông.
Trong lúc hai người lôi kéo, khăn che mặt của Sở Ứng Ngữ rơi ra.
Triệu Lễ thở hốc vì kinh ngạc, đáy mắt hiện lên một tia hoảng sợ.
Sở Ứng Ngữ bỗng nhiên buông Triệu Lễ ra, bối rối kéo khăn che mặt lên.
Triệu Lễ chỉ cảm thấy đáng sợ, thừa cơ hội này, mang theo hai người khác cũng bị hù dọa như vậy, nhanh như chớp rời đi.
"Cái người vừa rồi có chút kỳ quái..."
Cách khá xa, Triệu Lễ mới dừng lại, thảo luận cùng đồng bạn.
"Gương mặt kia cũng quá khủng bố, ai lại nhẫn tâm như vậy, đối xử với một cô nương thế kia."
Trên gương mặt bọn họ vừa trông thấy, tất cả đều là vết thương, cơ hồ không thể nhìn ra diện mạo ban đầu nữa.
Có người tức giận: "Còn dám giả mạo điện hạ, cái này nếu như đổi thành người khác, đã sớm cho nàng một đao rồi."
"Có lẽ là đầu óc có vấn đề, chúng ta vẫn nên nghĩ biện pháp, xem làm sao để điện hạ trở về đi."
"Điện hạ thật là quá đáng! Tạ Xu kia có gì tốt, trước kia Tạ Xu không để ý đến điện hạ,thì điện hạ vẫn còn có chút lý trí, bây giờ Tạ Xu đột nhiên thay đổi tính tình, điện hạ cũng sắp không biết đông tây nam bắc là gì nữa rồi, ngay cả thân phận của mình cũng không nhận."
"Tạ Xu chính là họa thủy!"
"Nói không sai!"
...
Khi Sở Ứng Ngữ chạy trốn, từng bị Quân gia bắt được một lần, mặt mũi biến thành thế này chính là do bọn họ làm, sau đó vội vàng chạy trốn, không thể kịp thời trị liệu, cho nên mới biến thành hình dạng như bây giờ.
Giọng nói cũng bị hủy hoại.
Sở Ứng Ngữ hận!
Đây hết thảy vốn nên là Quân Sơ Tranh phải nhận, dựa vào cái gì mà bắt nàng ta nhận chứ.
Vất vả lắm mới về được đến đây, lại phát hiện thân phận của mình đã bị cô thay thế.
Ngay cả nam nhân mình thích, đều trở thành của cô...
Sở Ứng Ngữ không ngừng nói cho người khác biết, mình là mới là Sở Ứng Ngữ, nàng ta mới là đại hoàng nữ của Tĩnh Nguyên.
Nhưng tất cả mọi người đều không tin.
Đại hoàng nữ cả ngày lo phá sản, ngẫu nhiên còn mang theo Tạ Xu đi một vòng, sao lại là người trước mắt này được chứ?
Sở Ứng Ngữ tìm tới một số người quen biết.
Phần lớn người chưa nghe nàng ta nói xong thì đã mắng là đồ điên, còn muốn cho người bắt nàng ta, nói nàng ta giả mạo điện hạ.
Khi Sở Ứng Ngữ bị Quân gia bắt lại, chẳng những bị hủy dung, mà thực lực cũng mất hết, không dám cùng đám người này dây dưa.
Mà một số người tính tình hơi tốt một chút, thì sẽ nghe nàng ta nói thêm hai câu, nàng ta liền chọn chuyện trước kia để nói, thế nhưng đến lúc này Sở Ứng Ngữ mới phát hiện, trước kia mình mắt cao hơn đầu, căn bản không thèm để ý đến người bên cạnh chút nào.
Nàng ta chỉ có thể chọn chuyện khi mình làm đối phương xấu mặt mà nói, đối phương ngờ vực bắt nàng ta gỡ khăn che mặt xuống.
Kết quả chính là đối phương hung hăng nhục nhã mình một phen, sau đó vẫn gọi người bắt nàng ta lại, nói nàng ta giả mạo điện hạ.
Rất nhanh, toàn thành đều biết, có một nữ nhân điên giả mạo điện hạ.
Sở Ứng Ngữ căn bản không tiếp xúc được với Sơ Tranh, cho dù nàng ta làm cái gì cũng không có tác dụng.
Trong lúc nhất thời Sở Ứng Ngữ đi tới đâu, đều sẽ bị người vạch trần.
Căn bản không ai nghe nàng ta nói gì cả.
Giọng điệu của bọn họ giống như mọi tội lỗi vĩnh viễn thuộc về nàng ta.
Khi Sơ Tranh nhìn thấy Sở Ứng Ngữ, nàng ta đã triệt để điên rồi.
Sơ Tranh ôm lấy Tạ Xu, ngăn trở tầm mắt hắn: "Muốn nàng ta chết không?"
Tạ Xu dựa vào Sơ Tranh: "Nàng cảm thấy chết tốt hơn, hay là sống mà chịu tra tấn tốt hơn?"
Sơ Tranh không trả lời: "Chàng muốn thế nào."
Tạ Xu nói: "Để cho nàng ta sống đi."
Những thứ hắn từng phải chịu kia, nàng ta sao có thể dễ dàng lấy cái chết mà giải thoát như thế được.
Tạ Xu kéo tay Sơ Tranh xuống, mắt không chớp nhìn Sơ Tranh: "Có phải ta rất xấu không?"
Sơ Tranh hôn hắn một cái: "Không xấu."
Phải khen thẻ người tốt.
Không thể phản bác.
Hắn nói gì cũng đúng!
Nếu như hắn nói không đúng, mời đọc lại mấy câu trước.
Tạ Xu kéo tay Sơ Tranh đặt lên vị trí trái tim: "Trong tim ta có một con ác thú, chỉ có nàng mới có thể vây khốn nó."
Hắn kéo tay Sơ Tranh, hôn lên đầu ngón tay cô.
"Đừng rời bỏ ta, nếu không nó sẽ ra ngoài."
Đầu ngón tay Sơ Tranh hơi nóng, cô nhẹ nhàng run lên, sau đó ừ một tiếng.
Tạ Xu cười lên, đẹp đến mức làm người ta không thể rời mắt.
...
Sơ Tranh hoàn thành một đống nhiệm vụ không bình thường của Vương bát đản, trái tim đều mệt đến không muốn đập nữa, chỉ muốn ngủ một giấc cho ngon.
Trong phòng đen kịt một màu.
Sơ Tranh cũng lười đốt đèn, chiếu theo ký ức đi đến bên giường, vừa sờ đến giường, liền nghe thấy một âm thanh rất nhỏ vang lên trong bóng tối.
Giống như một con mèo rừng đột nhiên kêu lên một tiếng, làm lòng người ngứa ngáy.
Sơ Tranh sờ soạng trong chăn.
Thân thể Tạ Xu nóng hổi, Sơ Tranh lập tức kéo hắn ra: "Ngã bệnh?"
Khi cô ra ngoài còn rất tốt, sao lại ngã bệnh rồi!!
Trên người Tạ Xu chỉ mặc một chiếc áo lót đơn bạc, áo lót còn hơi mở ra, xuân quang nửa ẩn nửa hiện, dụ người phạm tội.
"Nóng quá..."
Tạ Xu lẩm bẩm một tiếng, Sơ Tranh ôm hắn, giống như đang ôm một cái lò lửa.
Sơ Tranh thấy hắn như vậy hình như không giống đang phát sốt, mà càng giống như...
Sơ Tranh nghĩ đến cái lần trên thuyền kia, hắn cũng là cái bộ dạng này.
"..."
Con chó điên nào cho hắn uống thuốc?
Sơ Tranh bị Tạ Xu hôn đến không có thời gian đi suy nghĩ vấn đề này nữa, cô lấn người mà lên, đè Tạ Xu dưới thân hôn hắn.
Thanh âm của Tạ Xu rơi vào bên tai Sơ Tranh, tựa như chất xúc tác, làm cho trong đầu cô cũng ầm ầm nổ tung.
Sơ Tranh ôm lấy Tạ Xu, một lần lại một lần đưa hắn đến cực hạn.
Cũng may dược hiệu không lớn như lần trước.
Khi Sơ Tranh nằm xuống, bị cấn một chút, cô mò ra xem xét, ánh mắt lập tức lạnh lẽo.
"Vật nhỏ, chàng..."
Tạ Xu nhắm chặt hai mắt, tựa hồ chê cô ồn ào, co lại trong ngực cô.