Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 460: Kim bài sát thủ (25)



Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

Phanh ——

Cửa phòng bị dùng sức đóng lại.

Tấn Ninh giãy dụa ngồi dậy từ trên giường, thân thể khô nóng đến khó nhịn.

Hắn giật giật áo ngủ trên người, theo bản năng nhấp môi dưới, phía trên tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ và hơi thở của cô.

Đó là một loại cảm giác làm hắn mê muội.

Bên ngoài không có bất kỳ âm thanh gì.

Trong đầu Tấn Ninh đột nhiên vang lên câu nói cuối cùng của cô, còi báo động nơi đáy lòng kêu to.

Nhưng mà hắn vừa nhấc mắt, phát hiện xe lăn bị đặt ở chỗ rất xa giường.

Lúc trước Tấn Ninh đều không chú ý, mỗi sáng sớm, đều là cô đẩy xe lăn tới.

Nhưng bây giờ suy nghĩ kỹ một chút, mỗi lúc trời tối cô đều sẽ đẩy xe lăn ra xa... hành vi này rất không bình thường.

May mà điện thoại vẫn còn, hắn gọi điện thoại cho Sơ Tranh.

"Sao thế?"

Thanh âm bình tĩnh của cô gái từ trong điện thoại truyền đến.

"Cô đừng làm loạn." Tấn Ninh nói.

"Tôi không có." Sơ Tranh phủ nhận.

"Xảy ra chuyện gì rồi? Những người bên ngoài kia tới tìm tôi."

"Không phải, anh nghe lầm rồi."

"... Tôi nghe thấy được."

"Buổi sáng sẽ xuất hiện ảo giác nhất định, anh nghe lầm." Sơ Tranh cường điệu.

"Tôi..."

Tút tút tút ——

Điện thoại bị cúp.

Tấn Ninh mờ mịt ngồi trên giường.

Sao hắn lại xuất hiện ảo giác mà nghe lầm được? Vừa rồi cô còn hôn mình!

Dù sao Tấn Ninh cũng từng làm ở cục cảnh sát, cho dù thân thể không được, nhưng trí thông minh và sức phán đoán vẫn còn, cô đây không phải là đang lừa gạt mình sao?!

Hơn nữa còn rất trắng trợn.

Căn bản không quan tâm đến cái nhìn của hắn.

Cô nói phải là phải.

Giống như lúc trước cô nói —— tôi muốn cho nó có hiệu lực pháp luật thì nó sẽ có.

...

Căn phòng cách vách.

Sơ Tranh cúp điện thoại, trước mặt cô là mấy người đang ôm đầu ngồi xổm, ai cũng run lên như cái sàng, thậm chí còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng khóc lóc.

"Đây là lần cảnh cáo cuối cùng, còn dám quấy rối Tấn Ninh, tôi sẽ có biện pháp đối phó với toàn bộ Tấn gia các người."

Thanh âm trong trẻo lưu chuyển trong phòng.

Mỗi một chữ đều giống như tảng đá ngàn cân, đập vào đáy lòng mấy người này.

Sợ hãi, sợ hãi...

Đủ loại cảm xúc, cơ hồ muốn bao phủ lấy bọn họ.

Cô gái trước mặt này thật đáng sợ.

Cô gái lại mạn bất kinh tâm nói: "Trở về nói cho lão già kia biết, mạng không dài, đừng tìm đường chết, tự tiếc mạng già đi."

"..."

"Nghe rõ chưa?"

Mấy người cuống cuồng gật đầu: "Rõ rồi rõ rồi."

【 Tiểu tỷ tỷ, không phải cô nói muốn xử lý bọn họ sao? 】

Mi giúp ta vứt xác thì ta làm liền, mi đồng ý không?

Sơ Tranh ẩn ẩn có chút chờ mong.

【 Hãy xem như ta chưa từng tới đây. 】 Quả nhiên, không thể tin tiểu tỷ tỷ được, nếu như cô làm thật, thì có lẽ sẽ không nói, còn nếu nói ra thì không nhất định sẽ làm, đều là lừa gạt người ta cả.

Mặc dù Sơ Tranh không giết bọn họ.

Nhưng mấy người kia rất nhanh liền vào cục cảnh sát ngồi.

Lý do —— tụ tập thực hiện các hành vi đồi trụy.

Bởi vì chuyện này, Tấn gia cũng bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, dù sao đây cũng là người của Tấn gia.

Mà khi chuyện này phát sinh, Sơ Tranh đang mang Tấn Ninh trở về.

Tấn Ninh nhìn tin tức trên bản tin, chau mày.

"Có phải cô làm không."

"Không phải." Phủ nhận đến cấp tốc giống y như ngày thường.

"Cô hành sự có chút cực đoan." Đáy lòng Tấn Ninh đã xác định, chính là cô làm.

"Anh không thích?" Sơ Tranh nói.

"..." Tấn Ninh thu điện thoại lại: "Tác phong làm việc của cô, không liên quan gì đến tôi, nhưng xin cô đừng liên lụy đến tôi, cùng với người nhà của tôi."

"Yên tâm." Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Tôi không làm gì cả."

Ý ngầm chính là: Không ai có thể bắt được nhược điểm của cô.

...

Tấn gia huyên náo rất lớn, cũng chẳng liên quan gì tới bọn họ.

Sau khi trở về quan hệ của Tấn Ninh và cô có chút vi diệu, chưa tới mức cứng nhắc, nhưng cũng không hòa hợp.

Sơ Tranh nói cái gì, hắn đều bày ra thái độ tùy ý.

Nhưng thỉnh thoảng cứ lặng lẽ nhìn cô.

Sơ Tranh xoay mặt qua chỗ khác: "Đừng nhìn lén tôi."

Tấn Ninh bị bắt tại trận, nhanh chóng dời ánh mắt: Ai đang nhìn cô chứ, hắn chỉ đang ngắm phong cảnh thôi.

"Muốn nhìn thì cứ nhìn." Sơ Tranh lại nói: "Tôi không ngại."

"..."

Tấn Ninh có cảm giác như mình bị đùa giỡn.

Hắn chuyển xe lăn trở về phòng.

Khi đi tới cửa, hắn nghe thấy cô nhận một cú điện thoại, sau đó chính là tiếng bước chân, ngay cả tiếng chào hỏi cũng không thèm chào, trực tiếp đi ra ngoài.

Tấn Ninh nhíu mày.

Làm theo ý mình, hành sự cực đoan, bá đạo không nói đạo lý.

Đây là nhãn hiệu mà lúc này Tấn Ninh dán lên cho Sơ Tranh.

Thậm chí Tấn Ninh còn cảm thấy cô có bệnh về tâm thần, nhưng mà nhìn cô có vẻ rất bình thường, chưa từng xuất hiện bất cứ trạng thái mất khống chế của người bị bệnh thần kinh nào.

Thế nhưng...

Hắn vẫn cứ mê muội vì cô.

Mê muội giống như bị điên vậy.

[ Tấn Ninh: Luôn nằm mơ thấy cùng một người là có ý gì? ]

[ Tấn Thần: Chuyện này cần phải nhìn từ việc anh mơ thấy cái gì đã. ]

[ Tấn Ninh: Chuyện rất thân mật. ]

[ Tấn Thần: A ~ anh, anh tư xuân chứ sao. ]

[ Tấn Thần:... Anh, có phải anh làm vấy bẩn tiểu tiên nữ của em rồi không!! ]

[ Tấn Ninh: Cô ấy không phải là của em. ]

[ Tấn Thần: Hừ! ]

...

Sơn Thủy Bắc Uyển.

Sau khi Sơ Tranh trải qua một phen kiểm tra, được đưa vào.

A Hoa đang chờ cô, thấy cô vào, nhanh chóng tiến lên đón: "Tranh tỷ, xảy ra vấn đề rồi."

"Ừ?"

Cô nhận được điện thoại, chỉ bảo cô nhanh chóng trở về, không nói là xảy ra chuyện gì.

"Lâm Phong và Lâm Nghiên xảy ra vấn đề rồi." A Hoa nói: "Bây giờ lão đại đang rất tức giận, rất nhiều người đều bị gọi về."

Sơ Tranh "..."

Cô cho lão đại không ít chứng cứ.

Thời gian dài như vậy mới động thủ, lão đại không được nha.

Sơ Tranh đi theo A Hoa vào.

Quả nhiên bên trong có không ít người đứng.

Đi lên phía trước, bày biện tám cái ghế dựa, đã có mấy người ngồi.

Lão đại ngồi ngay ngắn ở phía trên, trừ sắc mặt có chút trầm xuống, thì không còn những cảm xúc khác.

Lâm Phong và Lâm Nghiên bị trói, lúc này đang quỳ ở trên thảm.

Lâm Phong thụ hình, trên người đều là vết máu. Lâm Nghiên chỉ có chút chật vật, không có gì đáng ngại.

Còn có một cái ghế trống, Sơ Tranh trấn định đi qua.

Vốn nên có mười cái ghế, người có thể ngồi đều là vương bài trong tổ chức.

Nhưng Lâm Phong và Lâm Nghiên quỳ trên mặt đất, cho nên rút đi hai cái.

"Ngồi đi."

Lão Đại ra hiệu Sơ Tranh ngồi xuống.

Đợi sau khi Sơ Tranh ngồi xuống, lão đại trầm giọng nói: "Người đã đến đông đủ, lâu lắm rồi không mời mọi người tập hợp lại."

Giọng điệu kia của lão đại, giống như gọi bọn họ đến để ôn chuyện.

Người phía dưới trầm mặc, không ai lộ ra quá nhiều cảm xúc.

So với những người được huấn luyện nghiêm chỉnh này, Sơ Tranh liền lộ ra vẻ tùy ý hơn nhiều, lười biếng dựa vào ghế, chống cằm, hờ hững nhìn người quỳ trên mặt đất.

Điệu bộ này, giống như cô mới là lão đại.

Lão đại ngược lại trở thành một người đang thay cô phát biểu.

"Kể từ giây phút khi mọi người tiến vào tổ chức này, tôi cũng đã nói, mạng của các người là của tổ chức, đừng có bất cứ suy nghĩ không an phận nào, nhưng có người luôn luôn không nghe lời."

Lâm Phong và Lâm Nghiên nhịn không được rùng mình một cái.

"Một nhóm người này đều do tôi nhìn lớn lên, tôi đối xử với mọi người như đối với con cái của mình."

"Mọi người cần gì, không cần phải nói, tôi đều sẽ chuẩn bị hết cho mọi người."

Lão đại chậm rãi nói.

Chuyện hắn nói là sự thật.

Nếu như dứt bỏ tổ chức này, lão đại đối với nhóm người bọn họ quả thật rất tận tâm tận lực.

Giống như đối đãi với con của mình vậy.

Tiền tài đối với bọn họ mà nói thì rất dễ dàng, cho nên bọn họ coi trọng cái gì, chỉ cần không phải quá khó thực hiện, chẳng mấy chốc sẽ xuất hiện trước mặt bọn họ.

Nếu sinh bệnh, lão đại mà có thời gian rảnh, thì đều sẽ đích thân tới thăm một chút, phân phó người chăm sóc cẩn thận.

"Nhưng mà..."

Giọng điệu hắn chìm xuống.

"Ngày hôm nay, vẫn có người dám phản bội tôi."

#Truyện được đăng chính thức trên WATTPAD của Hạ Lan Tâm Nhiên!