Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 550: Tôi là em gái anh (5)



Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh còn tưởng rằng sẽ gặp được người anh trai kia.

Nhưng mà không có, Lâm Dương chỉ đưa cô đến một căn hộ cao cấp cách trường học không xa.

Nói cho cô một số thông tin liên lạc của chung cư, để lại một cái điện thoại rồi đi ngay.

Ở một mình đương nhiên càng hợp tâm ý của cô.

"Ta lấy đâu ra một người anh trai thế?" Sơ Tranh hỏi Vương Giả.

【 Căn cứ theo tư liệu biểu hiện, anh trai của cô - Thẩm Minh, năm năm trước bị đuổi ra khỏi Thẩm gia, từ đó về sau Thẩm Minh chính là cấm kỵ của Thẩm gia, không ai dám đề cập đến. 】

【 Thẩm Sơ Tranh không nghe ngóng chuyện bên ngoài, bởi vậy cô ấy cũng không biết mình có một người anh trai. 】

Sơ Tranh: "..."

Bị đuổi ra khỏi Thẩm gia?

Thảm như vậy à!

Sơ Tranh lên mạng tìm thông tin của Thẩm Minh, chỉ tìm được một số thứ ngổn ngang, không tìm được thứ cô muốn tìm.

Nhập gia tùy tục, xảy ra chuyện rồi nói sau.

Sơ Tranh nghĩ như vậy, ngả đầu liền ngủ.

...

Trong chiếc xe ở dưới lầu chung cư.

Người đàn ông rũ mắt nhìn điện thoại, hình ảnh trong điện thoại là phòng ngủ của chung cư, nữ sinh nằm nghiêng trên giường, chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt.

"Thẩm tổng." Lâm Dương mở cửa xe đi lên: "Vừa rồi tôi đã hỏi, sau khi tiểu thư được đón về, thì cực kỳ sợ người lạ, hai tháng đầu trở lại Thẩm gia đều không nói chuyện, tháng thứ ba mới tốt hơn một chút, bình thường cũng không có bạn bè gì, tính cách có chút hướng nội quái gở."

Ngón tay người đàn ông điểm vào màn hình: "Vừa rồi cậu thấy cô ấy như thế nào?"

Lâm Dương hồi tưởng lại hình ảnh vừa rồi một chút: "Không giống như những gì tôi thăm dò được, tiểu thư cho tôi cảm giác rất bình tĩnh tỉnh táo, cô ấy nói không biết tôi, dường như cũng không tính đi theo tôi, nhưng đảo mắt cô ấy lại đồng ý, trong thời gian này, tôi cũng không phát hiện trên mặt cô ấy có bất kỳ tâm tình chập chờn nào."

Sự khác biệt này có chút lớn.

Trong lòng Lâm Dương cảm thấy rất kỳ quái.

Một người thật sự có thể có sự biến đổi lớn như vậy sao?

Nhưng Thẩm Minh không nói ra nghi vấn, Lâm Dương cũng không dám nói lung tung, ông chủ bảo nói gì, thì hắn liền nói cái đó, nói nhiều quá sẽ bị sa thải.

Thẩm Minh ấn tắt điện thoại, ánh sáng màn hình ảm đạm xuống, hắn nhìn về hướng chung cư một cái: "Về đi."

"Vâng."

...

Hôm sau.

Sơ Tranh ngồi dậy từ trên giường, cô ngồi ở trên giường, ánh mắt thanh lãnh nhìn qua hư không, vừa mờ mịt lại vừa vô tội.

Giống như không biết mình đang ở nơi nào.

Sơ Tranh ngồi một lúc, rồi đứng dậy xuống giường.

Cô mở cửa phòng ra ngoài, đi đến phòng khách, đột nhiên ngừng lại, bước chân thậm chí còn lui về phía sau nửa bước.

Mẹ!

Làm ta sợ muốn chết.

Có một người đàn ông ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, đang cúi đầu xem văn kiện, nghe thấy động tĩnh, hắn ngẩng đầu nhìn lên.

Người đàn ông ước chừng hai lăm hai sáu tuổi, ánh nắng rơi vào khuôn mặt tuyệt đẹp của hắn, trên cổ áo sơ mi trắng có hai nút áo chưa cài, xương quai xanh như ẩn như hiện.

Con ngươi sáng màu chiếu rọi ánh nắng nhỏ vụn, khi hắn nhìn qua, mang theo cảm giác áp bức của người trên cao

Sắc mặt hắn lãnh đạm, lông mi nhẹ chau lại, bộ dáng cấm dục mười phần.

Trong đầu Sơ Tranh nhảy ra hai chữ Thẩm Minh.

【 Nhiệm vụ ẩn: Mời tiểu tỷ tỷ thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ Thẩm Minh, cứu vớt Thẩm Minh hắc hóa. 】

Sơ Tranh: "..." Thẻ người tốt là anh trai ta! Cái này chắc không khó lắm nhỉ?

Không đúng!

Câu nói sau cùng của Vương bát đản không giống trước kia.

Trước kia là ngăn cản hắc hóa, nhưng bây giờ là cứu vớt?

Cho nên người này đã từng hắc hóa rồi!?

Vì sao lại còn có hình thức không giống nhau thế này?

【 Tiểu tỷ tỷ, hình như ta chưa từng nói qua, sẽ luôn là cái hình thức này, ta nhắc nhở cô, khắp nơi đều có kinh hỉ a ~ 】

Vương bát đản con chó điên nhà mi!

【...】 Chó điên nhà ngài đã offline, xin gọi lại sau.

Vương bát đản chuồn trong một giây.

Nội tâm Sơ Tranh phát điên, sắc mặt lại không có bất kỳ biến hóa nào, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Thẩm Minh.

Ở trong mắt Thẩm Minh, nữ sinh kia đầu tóc rối bời, ánh mắt mặc dù trong suốt tỉnh táo, nhưng cô càng giống như không biết mình đang ở đâu, mang theo một chút mờ mịt.

Thẩm Minh dời ánh mắt, giới thiệu bản thân mình: "Thẩm Minh, anh là anh trai của em."

"Ồ."

Nữ sinh đáp một tiếng, quay người đi vào phòng bếp.

Thẩm Minh thấy cô rót một ly nước, uống một hơi hết sạch, ly nước bị cô dùng sức buông xuống, phát ra âm thanh thanh thúy.

Bây giờ thẻ người tốt đã không cần cô cứu nữa, cô làm người tốt kiểu gì giờ?

Trước tiên tìm người bắt cóc hắn, sau đó cứu hắn sao?

Sơ Tranh thật lòng suy nghĩ kế hoạch khả thi này.

Thật là phiền phức mà...

"Về sau anh chính là người giám hộ của em." Giọng nói trong trẻo của Thẩm Minh truyền đến.

Sơ Tranh vừa phát hiện được kinh hỉ, bây giờ đang rất khó chịu, cô quay đầu nhìn Thẩm Minh, giọng điệu phá lệ lạnh: "Người giám hộ?"

Đó là thứ gì?

Cô cần người giám hộ sao?

"Cha... ở bệnh viện, không chăm sóc em được, về sau anh chăm sóc em."

"Tôi không cần người chăm sóc." Cô cũng không phải đứa bé ba tuổi, chăm sóc cái gì mà chăm sóc?

"Em chưa trưởng thành, nhất định phải có người giám hộ." Giọng điệu của Thẩm Minh mang theo sự chắc chắn không cho phép cự tuyệt: "Em ở chỗ này trước đi."

Thẩm Minh khép văn kiện trong tay lại, đứng dậy cầm áo khoác khoác lên khuỷu tay rồi đi ra ngoài: "Anh ở dưới lầu chờ em, đưa em đi học."

Thẩm Minh tựa hồ đem những chuyện mà anh trai nên làm, đều làm hết.

Sơ Tranh đứng cạnh bàn ăn, có chút hoang mang sờ sờ cằm.

Thẻ người tốt lần này phải lấy thế nào đây?

Thật là phiền.

Sơ Tranh nhìn về phía con dao gọt trái cây trên bàn ăn, duỗi tay lấy đến, ánh sáng sắc lạnh của dao lóe lên trong mắt cô.

Cô bỗng nhiên cắm dao lên tờ tạp chí bên cạnh.

Xử lý là được rồi.

【 Kéo ngược lại lại lại lại lại lại... 】 Vương Giả bị dọa đến mức liên tục lặp lại.

Cuối cùng đau buồn phẫn nộ nghĩ: bây giờ tiểu tỷ tỷ hoàn toàn không sợ nữa.

...

Sơ Tranh xuống lầu, tối hôm qua chiếc xe kia đậu lại ở cửa ra vào, cô suy nghĩ một chút, tự mình đến trường học sẽ rất phiền phức, lựa chọn lên xe.

Thẩm Minh ngồi trong xe nhắm mắt dưỡng thần, trong nháy mắt khi cửa xe mở ra hắn cũng mở mắt ra.

Ánh mắt hắn rơi vào——con dao trong tay Sơ Tranh.

"Tiểu thư, đây là bữa sáng, không biết cô thích gì, nên đều mua hết......" Lâm Dương nhìn dao trong tay Sơ Tranh, nuốt một ngụm nước bọt: "... Một chút."

Sáng sớm cầm dao làm gì thế!

Sơ Tranh mặt không cảm xúc ném dao đi, nhận lấy bữa sáng Lâm Dương đưa qua: "Cảm ơn."

"Không... Không cần khách khí." Cô em gái này của Thẩm tổng có chút đáng sợ nha.

Thẩm Minh nhìn con dao rơi trong xe, giả bộ như không trông thấy: "Lái xe."

Trên xe, Sơ Tranh ăn bữa sáng, Thẩm Minh xử lý văn kiện.

Hai người không có bất kỳ giao lưu gì, giống như hai người xa lạ đi chung xe.

Lâm Dương ở phía trước cũng có thể cảm giác được không khí trong xe rất ngột ngạt.

Thẩm Minh xử lý văn kiện cũng không xử lý được bao nhiêu, đáy lòng hắn hơi nghi hoặc, cô em gái này của hắn giống như không hề tò mò về việc đột nhiên có thêm một người anh trai.

Theo hắn biết, cô hẳn là không biết mình tồn tại.

Một người xa lạ đột nhiên nói mình là anh trai của cô, mà đến cả một chút hoài nghi cô cũng không có?

Có Vương bát đản ở đây, Sơ Tranh đương nhiên tiếp nhận mà không có chút áp lực tâm lý nào.

Hiện tại đầy trong đầu đều là làm cách nào để tìm cơ hội trói anh trai của mình lại, sau đó chạy đi cứu người chơi.

Lúc Sơ Tranh xuống xe, lại thuận tay cầm con dao kia đi.

Lâm Dương nhìn Sơ Tranh đi đường sinh phong, tư thế hiên ngang, tựa như bước ra chiến trường tiến vào trường học, cẩn thận quay đầu: "Thẩm tổng, để tiểu thư mang dao đi học, không có vấn đề gì sao?"

Thẩm Minh trầm ngâm: "Chắc phải mời thêm một luật sư."

"Vâng, quả thực cần thêm một người, chúng ta vừa trở về, nói không chừng là có rất nhiều người chờ chế giễu, có người của mình cũng tốt." Lâm Dương tiếp lời.

Thẩm Minh liếc hắn một cái, rủ mắt xuống, không nói gì thêm.
— QUẢNG CÁO —