"Vũ Dao, em nhìn cái gì thế?" Tống Cảnh giơ tay quơ quơ trước mặt Bạch Vũ Dao.
Bạch Vũ Dao lấy lại tinh thần, dịu dàng hỏi: "Cảnh, anh đến đây lúc nào?"
"Vừa rồi." Tống Cảnh mở ô thay Bạch Vũ Dao, quan tâm hỏi: "Suy nghĩ gì thế, thất thần?"
"Không có..."
"Em đừng lo lắng, những lời đồn đại vô căn cứ trong trường học chẳng mấy chốc sẽ qua đi thôi." Tống Cảnh cho là Bạch Vũ Dao lo lắng vì những tin đồn trong trường học, cậu ta nắm chặt tay của Bạch Vũ Dao an ủi: "Chúng ta cùng nhau đối mặt, được không?"
Bạch Vũ Dao nở nụ cười: "Cảnh, có anh ở đây em không sợ."
Tống Cảnh lộ ra mấy phần ôn nhu, xoa xoa đầu cô ta: "Đi thôi."
Bạch Vũ Dao dịu dàng gật đầu, đi theo Tống Cảnh vào trường học, cô ta quay đầu nhìn ra bên ngoài trường học.
Người đàn ông ôm lấy nữ sinh, ô nghiêng sang hơn phân nửa, ngăn trở ánh mắt nhìn trộm và làn mưa bụi lạnh lẽo, bảo hộ cô đến mức một giọt nước cũng không lọt.
Bạch Vũ Dao quay đầu, Tống Cảnh không chú ý đến tốc độ của Bạch Vũ Dao chậm lại, hạt mưa bụi lạnh buốt rơi vào mặt cô ta.
Đáy lòng Bạch Vũ Dao không khỏi phát lạnh.
...
Sơ Tranh bị Thẩm Minh ôm lấy đi vào trong trường học, vô cùng không hiểu.
"Anh ôm tôi làm gì?"
"Em gái, ô không lớn lắm, như thế này mới có thể che hết được." Lý do của Thẩm Minh rất là cường đại.
Sơ Tranh mặt nghiêm túc: "Tôi có thể tự che."
Thẩm Minh: "..."
Hắn thoáng nghiêng đầu, ánh mắt thâm thúy như vũ trụ mênh mông: "Anh trai che cho em, không tốt sao?"
"Anh đi quá chậm." Sơ Tranh giẫm lên mặt đất ẩm ướt, tiếng mưa rơi trên mặt ô, đan xen vào giọng nói của cô, mát lạnh thản nhiên.
Thẩm Minh: "..."
Thẩm Minh đi nhanh hơn một chút, đưa cô đến dưới lầu dạy học: "Không được tắt điện thoại, tan học chờ anh tới đón em."
"Không cần, tôi có thể tự mình trở về." Cô cũng không phải đứa trẻ ba tuổi.
"Nghe lời anh." Thẩm Minh kéo cô vào góc khuất, sửa sang lại tóc cho cô: "Đồng ý với anh trai."
Sơ Tranh ngờ vực dò xét Thẩm Minh.
Thẻ người tốt làm sao thế?
Không phải là thật sự hỏng chỗ nào rồi chứ?!
"Không nói lời nào coi như em đồng ý." Đầu ngón tay có chút lạnh của Thẩm Minh xẹt qua gương mặt Sơ Tranh, dừng ở khóe môi cô, sau đó hắn hơi nâng cằm Sơ Tranh lên, cánh môi lạnh buốt bao trùm lên trên.
Sơ Tranh hơi mở to mắt.
Thẩm Minh chỉ dán vào cô hôn một cái, rất nhanh liền rời đi.
Sơ Tranh không nhìn hắn không hề nháy mắt.
Đáy mắt Thẩm Minh hiện lên một tia ám sắc, có phải làm cô sợ rồi không?
Đầu ngón tay hắn xoa xoa lên khóe môi cô, thả nhẹ thanh âm: "Lên lớp đi."
"Chờ một chút." Sơ Tranh giữ chặt hắn.
Thẩm Minh: "..."
Xúc động và lý trí, hắn lựa chọn xúc động.
Vừa rồi cô gái nhỏ mở to đôi mắt lạnh lùng, nhìn hắn không hề chớp mắt, cánh môi hơi mở ra, lộ ra đầu lưỡi màu hồng.
Như đan xen trùng điệp lên hình ảnh trong giấc mộng kiều diễm của hắn, làm hắn không nhịn được hôn cô.
Nhưng bây giờ thì hơi rắc rối rồi.
"Anh có biết tôi là gì của anh không?" Sơ Tranh chỉ vào mình, khuôn mặt nhỏ căng cứng, nghiêm túc và nghiêm túc.
Có phải đầu óc hắn có bệnh không?
Thẩm Minh giơ tay sờ sờ đầu cô: "Đương nhiên biết, anh trai đi đây."
Hắn rút tay mình ra, không đợi Sơ Tranh nói chuyện, đã nhanh chóng rời đi.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh nhìn trời, lại nhìn đất, có chút đần độn, cuối cùng cô trấn định lấy điện thoại ra lên mạng.
#Anh ta đột nhiên hôn ta có phải có bệnh không #
#Anh ta hôn ta phải chữa thế nào #
Sơ Tranh tìm ra một đống thông tin kỳ kỳ quái quái.
Cuối cùng cô lạnh mặt nhét điện thoại vào trong túi.
Cô sờ khóe môi một cái, lại nhấp nhẹ một chút, không biết đang suy nghĩ gì, một lát sau điềm nhiên như không có việc gì quay lại lầu dạy học.
Mưa phùn kéo dài, Sơ Tranh giơ tay sờ lên mái tóc: "Nên phá sản rồi."
"Lão đại cậu nói cái gì?" Tiểu mập mạp cầm ô tiến đến, trên gương mặt trắng nõn như đậu hũ tràn đầy nghi hoặc: "Ai phá sản?"
"Thẩm gia."
"Hả...???" Không phải Thẩm gia đang chuẩn bị phá sản sao? Không đúng! Thẩm gia không phải là nhà của lão đại sao? Vì sao lão đại lại bày ra một bộ dáng như mong chờ lắm thế kia?
...
Khi tan học quả nhiên Thẩm Minh tới, Sơ Tranh hơi chần chờ, phân vân giữa đi bộ về và cùng ngồi trên xe về, lựa chọn lên xe.
Thẩm Minh mặc một chiếc áo sơ mi, tay áo hơi kéo lên, lộ ra làn da rắn chắc, trên cổ tay đeo đồng hồ, ngón tay thon dài xinh đẹp.
Sơ Tranh lên xe Thẩm Minh liền kéo tấm màn che xuống, ngăn cách tầm nhìn phía trước.
"Hôm nay ở trường học thế nào?"
"Vẫn tốt."
"Tới đây một chút." Thẩm Minh ra hiệu Sơ Tranh ngồi qua đây.
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Tôi là em gái anh."
Thẩm Minh ngừng một chút, không tiếp tục, chỉ lấy ra một hộp sữa cắm ống hút vào rồi đưa cho cô: "Hôm nay anh trai dọa đến em sao?"
Sơ Tranh nhận lấy: "Cái gì?"
Thẩm Minh trầm mặc hai giây: "Không có gì, muốn ăn gì?"
"Tùy tiện."
Sơ Tranh nói tùy tiện, hành trình tiếp theo Thẩm Minh liền tự mình an bài, trước tiên mang cô đi ăn cơm, sau đó dẫn cô đi mua quần áo.
Xe dừng lại, Sơ Tranh ngước mắt nhìn ra bên ngoài: "Đây là chỗ nào?"
Thẩm Minh xuống xe, mở cửa xe cho cô: "Sau này ở cùng anh."
"Không." Dựa vào cái gì chứ!
"Anh sợ người của Thẩm gia lại tìm em gây phiền phức, nơi này rất an toàn." Thẩm Minh giải thích.
"Không." Dọn nhà rất mệt mỏi! Mặc dù cô cũng không có bao nhiêu thứ... Nhưng lão đại không thể tùy tiện dọn nhà! Bằng không thì đám chó dại Thẩm gia kia lại cho là mình sợ bọn họ!
Sơ Tranh giọng điệu kiên quyết.
Thẩm Minh hơi chần chờ, đóng cửa xe, hắn phân phó Lâm Dương đi thu dọn đồ đạc, sau đó lên xe: "Vậy anh trai dọn qua bên kia ở."
Thần sắc Sơ Tranh không rõ liếc hắn một cái, nhắm mắt lại không thèm phản ứng với hắn.
Bây giờ đầy trong đầu Sơ Tranh đều là, hình như thẻ người tốt có mưu đồ làm loạn với mình, cô phải đem hắn nhốt lại hay là nhốt lại đây!
Nhất định phải nhốt lại!
Thẻ người tốt là của cô!
Đánh gãy chân cũng có thể!!
Không có cái gì an toàn hơn đánh gãy chân rồi nhốt lại!
Thẩm Minh chống tay lên trán, Sơ Tranh đột nhiên lắc đầu, không khỏi bị hấp dẫn lực chú ý.
Thiếu nữ dựa vào thành ghế, đầu lắc lắc hai lần liền dừng lại, nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cần cổ thon dài bại lộ trong tầm mắt hắn.
Thẩm Minh không khỏi cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô.
Trong xe vô cùng oi bức.
Thẩm Minh thở ra một hơi, giật giật cổ áo.
Chờ xe dừng lại, Thẩm Minh đã khôi phục tự nhiên.
Lâm Dương đưa hết đồ của Thẩm Minh qua, lại mua thêm chút nguyên liệu nấu ăn bỏ vào tủ lạnh, sau khi làm tốt những chuyện này, Lâm Dương nhanh chóng rời khỏi chung cư.
Thẩm Minh nhìn cửa phòng đóng chặt, ánh mắt tĩnh mịch, thu dọn đơn giản một chút, rồi trở về phòng của mình.
Sơ Tranh đi tới đi lui trong phòng mình, toàn bộ suy nghĩ trong đầu đều là thẻ người tốt là của cô, phải nhốt lại.
【 Tiểu tỷ tỷ, rốt cuộc là vì sao mà cô lại cảm thấy thẻ người tốt là của cô hả! 】 Nó chưa từng dạy cô cái tư tưởng này mà!!
Không phải của ta sao?
Sơ Tranh vừa nghiêm túc lại vừa bình tĩnh hỏi, không khí phảng phất như đang kéo căng trong giây phút đó.
【...】 Vương Giả không khỏi rùng mình một cái, 【 Của cô, của cô, là của cô. 】
Má ơi!
Hù chết bản hệ thống.
Vẫn là tiểu tỷ tỷ sát vách tốt, ôn nhu hào phóng, khéo hiểu lòng người! Vì sao cuộc sống lại không công bằng như thế, muốn cho mình gặp phải một tiểu tỷ tỷ thế này chứ!