Xe của Giải Nguyệt Bùi dừng ở trước mặt Thẩm Minh, Thẩm Minh đặt đồ vật trong tay ra chỗ ngồi phía sau, lên tay lái phụ.
Giải Nguyệt Bùi buồn cười: "Vị kia nhà cậu lại mua đồ loạn à?"
"Ừ."
"Cậu không sợ cô ấy làm cậu phá sản à?" Giải Nguyệt Bùi trêu ghẹo: "Bên ngoài bây giờ đều đang đoán xem bao lâu nữa thì cô ấy làm cậu phá sản đấy."
"Cô ấy mà muốn như thế thì tôi càng vui." Cô hoàn toàn không tiêu tiền của hắn, chuyện này rất cấp bách đấy.
"..."
Giải Nguyệt Bùi cổ quái nhìn anh em nhà mình, không có bệnh chứ?
"Đúng rồi, hôn lễ tôi muốn tổ chức cùng một nơi với cậu."
Thẩm Minh nhìn hắn: "Được rồi à?"
"Đó là đương nhiên!" Giải Nguyệt Bùi cười đến đê tiện: "Tôi là ai chứ."
"Ba năm cũng chưa cầu hôn thành công." Thẩm Minh rất không khách khí phá đám.
"..." Có thể làm anh em nữa không đây!
Giải Nguyệt Bùi gặp gỡ Dư Niệm Niệm, chính là gặp được khắc tinh.
Từ hoa hoa công tử bị thuần phục đến bây giờ không dám nhìn mỹ nữ nhiều.
Nhìn nhiều sẽ như nào?
Không thế nào cả.
Cô ấy đi nhìn lại thôi!
"Cậu thật sự buông xuống?"
Giải Nguyệt Bùi thần sắc nghiêm túc.
Thẩm Minh cúi thấp đầu, đầu ngón tay khoác lên trên đầu gối, nửa ngày sau hắn ừ một tiếng.
Bên ngoài đều nói cha Thẩm vô cùng thích hắn, hắn là tương lai của tập đoàn Thẩm thị.
Nhưng chỉ có Thẩm Minh biết.
Không phải như thế.
Theo thời gian trưởng thành, hắn ở Thẩm gia, cha Thẩm đối với hắn cực kỳ nghiêm ngặt, mặc kệ là thành tích hay là những thứ khác, đều phải làm được tốt nhất.
Mẹ Thẩm lúc đầu đối với hắn cũng không tệ lắm, nhưng cũng chỉ là không tệ.
Trong nhà, dường như hắn chưa từng nhìn thấy ý cười trên mặt cha Thẩm.
Chỉ có lúc ở bên ngoài, cha Thẩm sẽ đối với mình thập phần hòa ái, thậm chí khi hắn đạt được giải thưởng, sẽ ôm một cái hắn.
Vì ở bên ngoài phải hoàn hảo 100%, đạt được một câu tán dương của cha Thẩm, hắn phải bỏ ra 200% cố gắng.
Lúc ấy hắn cho là, chỉ cần mình cố gắng, chỉ cần mình ưu tú, thì hắn sẽ được cha thích.
Cho nên hắn vẫn luôn dựa theo lời cha Thẩm nói mà làm.
Năm 8 tuổi...
Hắn có thêm một người em gái.
Cô em gái này đến, cho hắn trông thấy một cha Thẩm khác biệt.
Cho dù là trong nhà ông ta cũng lộ ra vẻ thập phần kiên nhẫn, lộ ra từ ái.
Đó là những thứ mà cho tới bây giờ hắn chưa từng có được trong nhà.
Lúc ấy hắn mới biết được, hóa ra ở nhà cha đối với hắn như vậy, cũng chỉ vì đó là hắn mà thôi.
Chứ không phải ông ta vốn dĩ đã là người như vậy.
Em gái sinh ra, khiến cho sự chú ý của mọi người trong nhà đối với hắn ít đi rất nhiều.
Đương nhiên cha Thẩm cũng không cho phép tiếp cận em gái.
Liên tiếp một tháng cha Thẩm cũng không hỏi đến tình hình học tập của hắn, có đôi khi hắn sẽ vụng trộm đi xem cục bông trắng như tuyết kia.
Cục bông luôn luôn mở đôi mắt to lúng liếng di chuyển.
Đó là hình ảnh mà hắn khắc sâu ấn tượng nhất.
Nhưng không bao lâu, cô em gái này bị lạc mất.
Lúc ấy tình huống trong nhà vô cùng áp lực, tình huống như vậy kéo dài gần một năm.
Một năm này thành tích của Thẩm Minh hạ xuống nghiêm trọng, vì thế cha Thẩm nổi trận lôi đình.
Mặc dù cha Thẩm đối với hắn vô cùng nghiêm ngặt, nhưng chưa bao giờ đánh hắn, mỗi lần hắn phạm sai lầm, cha Thẩm chỉ lạnh mặt quát hắn.
Có đôi khi Thẩm Minh ước gì cha Thẩm đánh hắn một trận.
Giống như cha của những người khác.
Tuổi còn nhỏ nên Thẩm Minh nghĩ thế nào cũng không thông, vì sao thái độ của cha đối với mình lại mâu thuẫn như thế.
Lúc ấy, người bạn duy nhất của hắn chính là Giải Nguyệt Bùi.
Không giống như hắn.
Giải Nguyệt Bùi được cha mẹ nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên, muốn sao trời không cho ánh trăng, cha mẹ vì hắn thuận miệng nói một câu, mà có thể đặt công việc đang làm dở trong tay xuống, lập tức bay về.
Mà đối với Giải Nguyệt Bùi mà nói, Thẩm Minh cũng không giống với các đứa trẻ khác.
Chỉ cần cha mẹ mình gặp hắn một lần, là lại lấy Thẩm Minh ra so sánh với mình một lần.
Bởi vậy Thẩm Minh cảm thấy Giải Nguyệt Bùi không tuyệt giao với mình, đây tuyệt đối là anh em ruột.
Hai người với hai cảnh ngộ hoàn toàn khác biệt, cứ như vậy mà làm anh em với nhau.
Giải Nguyệt Bùi hiểu nhiều, tất nhiên cũng phát hiện thái độ của cha Thẩm đối với Thẩm Minh.
Mười tám tuổi, Thẩm Minh dựa theo yêu cầu của cha Thẩm tiến vào công ty.
Cha Thẩm yêu cầu hắn trong vòng một năm, phải làm ra thành tích.
Thẩm Minh không biết mình có làm được hay không, nhưng hắn không có đường lui, hắn nhất định phải kiên trì đi trên con đường này.
Lần đầu tiên đến công ty, hắn không biết là cha Thẩm phân phó, hay là những người này không quen nhìn hắn, làm cái gì cũng rất không thuận lợi.
Hơn nửa đêm bị nhốt trong công ty, văn kiện xuất hiện chỗ sơ suất, giờ giấc hội nghị thay đổi cũng không ai thông báo cho hắn.
Nhưng đối với Thẩm Minh mà nói, những chuyện này cũng không phải khó khăn nhất.
Hắn vượt qua khó khăn trùng điệp, ở trong thời gian quy định, đạt thành yêu cầu của cha Thẩm.
Về sau hắn bị điều đến bộ phận cao hơn.
Thanh xuân của hắn đều bị an bài rõ ràng, không giống như Giải Nguyệt Bùi, chỉ vui chơi là được.
Nhưng theo thời gian trôi qua, thành tích hắn làm được càng lúc càng lớn, cha Thẩm lại càng ngày càng không chào đón hắn.
Đương nhiên đây là âm thầm.
Bên ngoài, hắn vẫn là đứa con trai ưu tú nhất của cha Thẩm, phụ từ tử hiếu, tiện sát người ngoài.
Nhưng đây đều là giả.
Hết thảy đều là giả.
Thẩm Minh vẫn nghĩ mãi mà không rõ vì sao.
Vì sao cha mẹ Giải Nguyệt Bùi, có thể dung túng hắn như vậy.
Vì sao thái độ của cha Thẩm đối với mình lại quái dị như vậy.
Mãi đến một ngày hắn bàn chuyện làm ăn, rạng sáng mới về nhà, khi đi ngang qua phòng cha mẹ Thẩm, nghe thấy bọn họ đang nói chuyện về mình.
Lúc ấy ở sâu trong nội tâm Thẩm Minh có một âm thanh nói cho hắn biết, hãy mau chóng rời đi.
Nhưng hắn không làm.
Hắn nghe bọn họ nói chuyện xong.
Hắn không phải con ruột của cha Thẩm.
Khi vừa nghe thấy tin tức này, Thẩm Minh cảm thấy đất trời tối tăm, giống như trời sập.
Hắn cố gắng nỗ lực như thế, nhưng kết quả lại là một cục diện khiến cho người ta không cách nào tiếp thu được.
Nhưng sự thật chính là như vậy.
Hắn không phải con trai của cha Thẩm.
Thẩm Minh không làm kinh động đến bất cứ kẻ nào, trở về phòng mình.
Hắn dùng hơn nửa tháng để điều chỉnh tâm tình, đoạn thời gian kia cha Thẩm bận bịu chuyện khác, cũng không chú ý tới sự dị thường của hắn.
Chỉ là bởi vì làm việc sơ sẩy, nên mắng hắn nhiều lần.
Sau khi hắn biết chuyện này không bao lâu, cha Thẩm liền biết hắn đã biết chuyện này, nhưng không ai nói toạc ra.
Quan hệ của hắn và cha Thẩm ở bên ngoài bắt đầu trở nên quái dị.
Có một lần Thẩm Minh thừa dịp mình uống quá nhiều rượu, chạy tới chất vấn cha Thẩm.
Hỏi ông ta nhiều năm như vậy, cái gì hắn cũng nghe ông ta, tại sao lại đối xử với hắn như vậy, hắn đã làm sai điều gì?
Cha Thẩm chỉ đáp lại hắn một nụ cười lạnh, nói là hắn tự tìm, phải thay cha hắn trả nợ.
Lúc ấy Thẩm Minh nhìn thấy tình cảm phức tạp từ trong đáy mắt cha Thẩm.
Giống hận ý.
Lại giống như áy náy.
Có lẽ là bởi vì uy tín của hắn ở tập đoàn càng ngày càng cao lên, cũng có lẽ là bởi nguyên nhân khác, khi người khác hãm hại hắn, cha Thẩm thuận thế vì đại nghĩa diệt thân, trục xuất hắn ra khỏi Thẩm gia.
Cha Thẩm chỉ ném cho hắn một tấm vé máy bay và hộ chiếu.
Lúc ấy một phân tiền hắn cũng không có.
Nếu như không phải Giải Nguyệt Bùi cho hắn một khoản tiền, thì có lẽ hắn đã chết đói sau khi xuống máy bay.
Cứ như vậy mà rời đi, Thẩm Minh hận cha Thẩm không?
Hận chứ.
Mặc kệ hắn có phải là con ruột của cha Thẩm hay không, nhưng nhiều năm như vậy, ông ta vẫn không hề có chút tình cảm nào với mình.
Những nỗ lực của hắn giống như trò hề vậy.
Khi hắn cố gắng, cha Thẩm lại vô tình chế giễu hắn.
Sao hắn có thể không hận.
Phần hận ý này giấu trong đáy lòng, trên lưng gánh lấy bêu danh, Thẩm Minh chật vật rời khỏi nước.
Lần đầu tiên phát hiện mình không thích hợp, là vào tháng thứ ba ở nước ngoài.
Ở nước ngoài, hắn thân là người Trung Quốc, rất bị xa lánh.
Những công ty lớn, ngay cả cơ hội phỏng vấn hắn cũng không có, cho dù hắn có tài năng, những cũng không cách nào thi triển.
Hắn chỉ có thể tìm một công việc ở quán ăn đêm, tạm thời ổn định cuộc sống.
Nhưng phần công việc này cũng gặp phải các loại quấy rối.
Dung mạo của hắn không tệ, nên những kiểu quấy rối như này rất nhiều.