Không có công ty giải trí và người đại diện, Sơ Tranh làm cái gì cũng không tiện.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng mười tiếng, tìm kiếm một người đại diện, kinh phí cần thiết do hệ thống cung cấp, tiêu càng nhiều càng tốt nha! 】
Sơ Tranh: "..."
Sinh bé con cũng phải cần mười tháng.
Mi cho ta mười tiếng để đi tìm người đại diện, thật lòng sao?
Mi tưởng người đại diện là rau cải trắng trong chợ, chờ ta cân ký lên rồi mua hả?
【 Tiểu tỷ tỷ người đại diện không cần sinh đâu. 】 Vương Giả giọng điệu vui sướng, vẫn y như ngày thường, cổ vũ tiểu tỷ tỷ nhà mình: 【 Tiểu tỷ tỷ cố lên, cô có thể! 】
Ta không thể!!
Vương Giả cổ vũ động viên xong liền trốn mất.
Lưu lại một mình Sơ Tranh hỗn độn trong gió.
Ta đây là tạo nghiệt gì chứ!
Người đại diện có danh tiếng, đều đã có công ty ký kết.
Làm gì dễ tìm như thế...
Sơ Tranh nhìn nhìn nắm đấm của mình.
Đột nhiên có lực lượng hơn rồi.
...
Một người đại diện tốt, có thể bớt đi cho mình rất nhiều phiền phức.
Bởi vậy không thể tùy tiện túm loạn được.
Tốt xấu gì nguyên chủ cũng lăn lộn trong cái vòng này lâu rồi, trong trí nhớ có tin tức của không ít người đại diện.
Nhưng sau khi Sơ Tranh loại bỏ một lần... phát hiện mình đều không thích.
Tìm người đại diện cho mình, đương nhiên phải tìm người mình thích.
Bằng không thì cả ngày lảng vảng trước mặt mình cho ngứa mắt à?
Cô lại không có bệnh tự ngược.
Sơ Tranh lên mạng tìm kiếm.
Trên đó nhảy ra một đống tư liệu ngổn ngang.
"Người này đẹp mắt nhất."
Sơ Tranh nhìn tư liệu trên giao diện.
Trên tư liệu là một người phụ nữ, không giống như những người đại diện khác, mặc đồ nghiêm trang, hình tượng cứng nhắc.
Người này mặc một bộ váy dài trắng đen xen kẽ, môi đỏ như lửa, khí thế cường đại, ảnh chụp mà giống y như hình quảng cáo vậy.
Người này được!
Chọn cô ấy!
...
Lan Linh loay hoay đến sứt đầu mẻ trán, điện thoại vang lên không ngừng, đang trong hoàn cảnh bận rộn, tiếng chuông lộ ra vẻ bén nhọn chói tai.
Cô ấy cầm điện thoại lên, nhìn cũng không thèm nhìn xem là ai, vừa ấn nghe đưa lên tai, vừa gõ bàn phím lộp bộp.
"Xin chào."
Giọng nói của Lan Linh rất gọn gàng, mang theo một cỗ cảm giác sắc bén.
Đầu dây bên kia là một giọng nữ rất dễ nghe, chỉ là thanh tuyến không hề có chút chập trùng.
Lan Linh nghe đối phương nói xong, dừng cánh tay đang gõ bàn phím lại, chống lên mặt bàn.
"Cô nói, cô muốn tìm tôi làm người đại diện?"
"Đúng thế."
"Cô biết tôi là ai không?" Đầu ngón tay Lan Linh gõ bàn một cái, tiết tấu bận rộn bỗng nhiên chậm lại.
"Lan Linh." Đầu dây bên kia dừng một chút, sau đó, liền không có sau đó nữa.
"Vị tiểu thư này, tôi đề nghị cô nên xem thêm chút tư liệu về tôi, bây giờ tôi rất bận, tôi sẽ liên lạc lại sau được không?"
Lan Linh cúp điện thoại.
Cũng không để chuyện này trong lòng.
Vất vả lắm mới làm xong chuyện bên này, cô ấy trùng điệp thở phào.
"Chị Lan, chúng em đi trước."
"Ừ, đi đường cẩn thận."
"Chị Lan, hẹn gặp lại."
Lan Linh giẫm giày cao gót, đi ra cửa lớn, dưới chân mang giày cao gót cao mười phân, làm cô ấy đau chân.
Lan Linh dứt khoát cởi ra, xách trong tay, chuẩn bị gọi xe về nhà.
Vừa đi xuống, một chiếc siêu xe màu đỏ chói lóa dừng lại ngay trước mặt cô ấy.
Lan Linh: "..."
Lan Linh nhìn vào trong xe, một cô gái soái khí ngồi ở trong xe.
Kính râm to bản, cơ hồ ngăn trở hơn nửa gương mặt cô.
"Trì tiểu thư." Lan Linh biết cô.
Dù sao cũng là tiểu hoa đán đang nổi tiếng, không giao thoa thì cũng quen mặt.
"Lan Linh tiểu thư, trước đó tôi đã gọi điện thoại cho cô." Thời gian của Sơ Tranh rất gấp, thời gian mười tiếng, loại nhiệm vụ này không hoàn thành thì không có gấp đôi, nhưng thời gian vừa hết liền kéo ngược lại.
Cực kỳ vô nhân tính!
Thể nghiệm cực kém!
Lan Linh hơi kinh ngạc: "Cú điện thoại kia là cô gọi?"
"Cô muốn lên đầu đề sao?" Sơ Tranh thật lòng hỏi Lan Linh.
Lan Linh là người thông minh.
Nhắc nhở một chút là biết.
Nơi này có không ít phóng viên, ai biết phóng viên chụp được ảnh thì sẽ biên tập ra thứ gì.
Ánh mắt Lan Linh đảo qua bốn phía, lại nhìn cái siêu xe sang đến quá phận này, mở cửa xe đi lên.
"Trì tiểu thư, vì sao lại muốn tôi làm người đại diện cho cô."
Lan Linh cũng không phải kiểu người quanh co lòng vòng, sau khi lên xe liền hỏi ra nghi vấn của mình.
"..." Dung mạo người này đẹp hơn đám vớ va vớ vẩn kia.
Sơ Tranh không đem ba chữ "cô đẹp mắt" nói ra làm lý do.
"Cô có bản lĩnh."
"Người đại diện có bản lĩnh rất nhiều." Lan Linh vén tóc: "Lý do này của Trì tiểu thư rất không có tâm."
Sơ Tranh: "..."
Ta rõ ràng rất có tâm!
Sao lại không có tâm được?
Ta suy nghĩ mất vài giây đó!
"Trì tiểu thư và giải trí Đông Phương vừa giải ước, Trì tiểu thư tìm tới tôi, chứng minh cô vẫn chưa tìm được công ty khác, nhưng lấy nhiệt độ bây giờ của Trì tiểu thư, thì rất nhiều công ty giải trí muốn cướp đoạt."
Trong các công ty giải trí lớn, có người đại diện kim bài.
Sắp xếp cho cô một người đại diện lợi hại, cơ hồ hoàn toàn không có vấn đề.
Lan Linh là ai?
Cô ấy không thuộc về bất cứ một công ty nào.
Mặc dù không ít công ty muốn đào cô ấy, nhưng cô ấy không cần.
Bối cảnh của Lan Linh không ai biết rõ được, nhưng từ trước đến nay cô ấy luôn có tài nguyên rất tốt.
Nhưng Lan Linh cũng không dễ dàng mang nghệ sĩ.
"Tôi không thích quy củ." Cô mới là quy củ, dựa vào cái gì mà phải nghe người khác!
Lan Linh lễ phép cười một cái: "Trì tiểu thư, nếu như cô không thể cho tôi một lý do tốt hơn, như vậy mời Trì tiểu thư dừng xe lại."
Sơ Tranh lễ phép đáp: "Lan Linh tiểu thư, chuyện người đại diện này không phải do cô quyết định."
Lan Linh: "???"
Lan Linh bị Sơ Tranh "bắt cóc" đến khách sạn cô đang ở.
Thật sự là bắt cóc.
Lan Linh mang giày cao gót, đứng ở cửa ra vào, nói là tức giận thì chưa tới, mà nói không tức giận lại chẳng đúng lắm.
Đại khái là mình tung hoành trong giới giải trí nhiều năm như vậy, còn chưa từng gặp gỡ kiểu nghệ sĩ này.
Làm gì có ai đi ép người khác làm người đại diện của mình?
Bạn nói xem nếu cô là nam, thì cô ấy còn có thể cảm thấy, người này coi trọng mỹ mạo của mình.
Nhưng cô là một cô gái.
Vì sao khăng khăng phải là cô ấy?
Sơ Tranh đặt một bản hợp đồng trước mặt cô ấy: "Xem một chút."
Lan Linh: "..."
Hợp đồng đều đã chuẩn bị xong!
"Trì tiểu thư..."
"Hôm nay cô không ký, thì chỉ sợ không thể rời khỏi nơi này." Sơ Tranh ngồi ở đối diện, bắt chéo hai chân, bày biện tư thế lão đại, khí định thần nhàn nhìn cô ấy.
Nếu cô tiếp tục đi tìm người đại diện, sẽ không kịp thời gian.
Bị ép kéo ngược lại là không thể nào!
Cho nên không ký cũng phải ký!
【...】 Tiểu tỷ tỷ tìm người đại diện, mà lại làm ra tư thế như tổng tài bá đạo bức ép tiểu kiều thê ký khế ước bán thân, nó cũng phục rồi.
Lan Linh: "..."
Má nó!
"Trì tiểu thư, đây là cầm tù phi pháp, là phạm pháp cô biết không?"
Sơ Tranh: "Ồ."
Không thèm để ý chút nào.
Lan Linh: "..."
Trong giới cũng không nghe ai nói tiểu hoa đán này có tình tình như vậy mà?
Không phải nói rất dễ ở chung sao?
Tư thế lão đại của bến Thượng Hải này là cái quái gì vậy, đây mà là tiểu hoa đán rất dễ ở chung à?!
Nói đùa ai thế!
Lan Linh chống nạnh, ném giày cao gót trong tay đi, cầm lấy hợp đồng.
Hợp đồng chỉ có vài trang giấy.
Lan Linh rất nhanh liền xem hết.
Toàn bộ hợp đồng cơ hồ đều là thêu dệt vô cớ... dùng từ như thế để hình dung cũng không có bệnh.
Duy chỉ có tiền lương là làm người ta động tâm.
Cơ mà kết hợp với trên dưới cái văn bản này, càng giống như thêu dệt vô cớ hơn!