Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 603: Nuôi nhốt minh tinh (26)



Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Phong Vọng giơ tay sờ trán một cái, còn hơi đau, ánh mắt hắn liếc qua chuyển hướng đến Sơ Tranh, người sau đang ném đồ vật đã dùng qua vào trong hộp thuốc ý tế.

Không nhìn lầm...

Chính là ném.

"Đề nghị lúc trước của tôi anh cảm thấy thế nào?"

Sơ Tranh đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt Phong Vọng không tránh kịp, đụng vào ánh mắt Sơ Tranh trên không trung.

Giống như buổi chiều trời nắng chang chang, đột nhiên trông thấy băng tuyết.

Nhịp tim và huyết dịch toàn thân dường như bị ngưng kết lại.

Trên gương mặt tinh xảo của Phong Vọng mang theo vẻ mờ mịt, cánh môi hơi tái nhợt khẽ nhếch: "Chuyện gì?"

Sơ Tranh bình tĩnh hỏi: "Có ngại đổi một kim chủ không?"

Phong Vọng bỗng nhiên bừng tỉnh, mỗi một từ giống như tảng đá nặng ngàn cân, đập vào đáy lòng bình thản như mặt hồ của hắn, nổi lên gợn sóng.

Phong Vọng ôm cánh tay, nhích ra phía sau, hừ nhẹ một tiếng: "Tiểu sư muội, kim chủ của tôi đang khỏe mạnh, tại sao phải đổi?"

"Cám ơn cô hôm nay đã tới, tôi không tiễn được."

Phong Vọng hạ lệnh đuổi khách vừa nhanh vừa vội.

"Tôi cảm thấy tôi càng thích hợp." Thẻ người tốt đương nhiên phải do mình nuôi!

Phong Vọng hừ cười một tiếng, giữa hai đầu lông mày mang theo sắc thái kiêu ngạo: "Tiểu sư muội, cô dựa vào cái gì mà cảm thấy mình thích hợp hơn? Cô có thể mang đến cho tôi cái gì?"

"Anh muốn, đều có thể." Quản nó có được hay không làm gì, trước lừa gạt tới tay đã rồi nói sau.

【...】 Cái này mẹ nó thật sự là cặn bã mà!

Phong Vọng nhẹ rũ mi mắt xuống, ngăn trở cảm xúc nơi đáy mắt.

Mái tóc màu nâu sẫm lúc này rối bời, có hai lọn còn vểnh lên, làm cho người đàn ông lúc này nhìn giống như một con sư tử con đột nhiên thu lại móng vuốt, vô cớ nhu thuận.

Đối mắt Sơ Tranh hơi híp lại.

Phong Vọng ngước mắt.

Sơ Tranh lập tức giấu tay ra sau lưng, Phong Vọng nhíu mày, cổ quái nhìn Sơ Tranh một chút.

Sơ Tranh khí định thần nhàn nhìn lại.

Phong Vọng bị nhìn như vậy, ngược lại có chút bối rối, lập tức dời tầm mắt trước.

"Tôi muốn vai chính của phim « Thiên Lộ », cô lấy được nó cho tôi, tôi sẽ suy nghĩ chuyện đổi kim chủ." Nam chính của phim Thiên Lộ đã được định ra, Phong Vọng chính là đang muốn làm Sơ Tranh biết khó mà lui.

Nhưng mà Sơ Tranh không chút chậm trễ gật đầu: "Ừ."

Phong Vọng: "..."

Sơ Tranh còn có cảnh quay ở đoàn làm phim, không tiếp tục chờ lâu.

Trước khi đi, Sơ Tranh giơ tay sờ đầu Phong Vọng một cái.

Trước khi Phong Vọng kịp phản ứng, cấp tốc rút lui khỏi hiện trường "phạm tội".

Khi xuống dưới, mua đồ ăn, để cho người ta đưa lên.

...

Sơ Tranh lấy lọ thuốc trước đó mang đi ra, phía trên toàn là chữ tiếng anh, Sơ Tranh cầm điện thoại tìm kiếm, trên mạng không có tin tức hữu dụng gì.

Sơ Tranh chụp hình lại, treo lên một diễn đàn giao lưu nào đó.

Rất nhanh liền có người chỉ ra, đây là thuốc trị liệu chứng nóng nảy, trong nước hẳn là không có bán, nước ngoài cũng rất khó mua được.

Chứng nóng nảy?

Thẻ người tốt có chứng nóng nảy sao?

Sơ Tranh ngược lại không hề phát hiện, hắn nhìn qua rất bình thường... Cũng không hoàn toàn vậy, lần trước đánh người không rõ lý do.

Vương bát đản đã giám định là hắc hóa, chắc chắn sẽ không bình thường như vậy được.

Đáng sợ.

Sơ Tranh lên mạng tìm kiếm về chứng nóng nảy.

Càng xem càng cảm thấy đáng sợ.

Đóng trang web lại.

Sơ Tranh hít sâu một hơi: Về sau phải đối tốt với thẻ người tốt, không thể kích thích hắn, phải nghe hắn, hắn nói cái gì cũng đúng.

Ừm!

Ta tận lực!

...

Ngày nào Phong Vọng cũng có thể nhận được chuyển khoản đến từ Sơ Tranh, tất nhiên hắn không nhận.

Nhưng mà không qua hai ngày, không biết Sơ Tranh lấy được số tài khoản ngân hàng của hắn ở đâu, trực tiếp gửi tiền vào trong thẻ.

Số tiền mỗi lần một lớn hơn.

Giống như dùng điều đó để chứng minh, chuyện đổi kim chủ, không phải là cô tùy tiện nói cho vui.

Cô thật lòng muốn làm kim chủ của hắn.

Phong Vọng tâm tình phức tạp, mỗi lúc trời tối lại lăn qua lộn lại không ngủ được.

Chuyện này đã tính là gì?

Vào ngày thứ năm Phong Vọng lật qua lật lại không ngủ được, hắn nhận được điện thoại của đoàn làm phim Thiên Lộ, mời hắn diễn vai nam chính.

Phong Vọng cúp điện thoại, cả người đều có chút ngốc ngốc.

Phong Vọng gọi điện thoại cho Lan Linh: "Lan Linh, Trì Sơ Tranh có lai lịch gì?"

Lan Linh: "Không rõ lắm, rất có tiền."

Lan Linh cho sáu chữ đánh giá.

Phong Vọng giận: "Cô không hiểu rõ nội tình của cô ấy, mà cô dám ký kết với cô ấy."

Lan Linh nói: "Cô ấy có tiền mà. Bằng không thì bà đây chạy đi đâu đào tiền tới giải quyết một đống chuyện loạn thất bát tao của anh hả, Phong Vọng anh nói xem anh không thể an phận nổi một ngày được sao? Chỉ ỷ vào gương mặt này của anh, kỹ năng diễn xuất của anh không được, cũng không thiếu tiền, anh xem anh làm ra chuyện gì..."

Lan Linh balabala nói không ngừng.

Phong Vọng lý trí cúp điện thoại.

Phong Vọng mở Wechat ra.

Tin nhắn cuối cùng của Wechat, vẫn là tin nhắn chuyển khoản.

Thời gian là buổi sáng hôm nay.

Phong Vọng đau đầu ngã xuống ghế sofa.

...

Khi Sơ Tranh phát hiện chuyển khoản được nhận lấy, thì đã là ban đêm. Cô mở điện thoại ra, trông thấy số tiền chuyển khoản sáng hôm nay gửi đi, toàn bộ đã được nhận lấy.

Ánh mắt Sơ Tranh hơi tối lại, lại gửi qua cho hắn thêm mười ngàn tệ.

Phong Vọng nhận rất nhanh.

Cho nên thẻ người tốt đây là đồng ý rồi?

Còn tưởng rằng hắn muốn giãy dụa một chút chứ.

[ Phong Vương đại nhân đẹp trai vô địch vũ trụ: Chào kim chủ đại nhân. ]

[ Sơ Tranh: Ăn cơm chưa? ]

[Phong Vương đại nhân đẹp trai vô địch vũ trụ: Chưa, tham gia hoạt động. ]

Phong Vọng gửi một cái video ngắn qua, trong đại sảnh yến hội người đến người đi, ánh đèn rực rỡ, ăn uống linh đình.

Phong Vọng gửi xong cái này, Sơ Tranh bên kia liền không có động tĩnh.

Phong Vọng nhàm chán đứng trong góc khuất, trong con ngươi xinh đẹp phản chiếu hình ảnh hư tình giả ý trong cuộc yến hội, thần sắc có chút mệt mỏi.

"Phong Vọng."

Phương Lý mang theo bạn gái, xuất hiện trước mặt Phong Vọng.

"Phương Lý, chuyện lần trước còn chưa đủ giáo huấn, muốn thêm một lần nữa?" Phong Vọng nhíu mày nhìn hắn ta: "Cậu phí hết tâm tư để tôi lên hot search như thế, có phải tôi nên cảm ơn cậu không."

"Phong Vọng, anh có biết xấu hổ không?" Phương Lý lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái.

"Đương nhiên có, bằng không thì tại sao tôi có thể có kim chủ nâng đỡ chứ." Phong Vọng một lời không hợp chính là bắt đầu nhắc đến kim chủ.

"Ha ha..." Phương Lý cười lạnh: "Thời gian dài như vậy, cũng không thấy kim chủ của anh lộ diện. Phong Vọng, kim chủ này không phải là chính anh thổi phồng lên chứ?"

Phương Lý đã sớm hoài nghi.

Nếu Phong Vọng thật sự có kim chủ, thì lấy trình độ khoe khoang này của hắn, tại sao lại không công khai?

Nhưng nếu như không có kim chủ, vậy vì sao lần nào Phong Vọng cũng đều có quý nhân tương trợ?

Mặc kệ xảy ra loại chuyện gì, thì cuối cùng hắn vẫn có thể bình yên.

Trong lòng Phương Lý luôn cảm thấy không đúng.

Ám quang lưu chuyển trong mắt Phong Vọng, khóe miệng giương nhẹ, kiêu ngạo lên tiếng: "Kim chủ nhà tôi không thích công khai lộ diện, cậu có ý kiến?"

Hắn có chút dừng lại.

Dưới ánh mắt chất vấn của Phương Lý, tiếp tục nói: "Cho dù cậu có ý kiến cũng không có tác dụng gì, cậu không tìm được kim chủ làm chỗ dựa cho mình."

Phương Lý đè ép lửa giận, nghiến răng nghiến lợi: "Cho rằng ai ai cũng giống như anh à."

"Chúng ta đương nhiên không giống nhau." Phong Vọng không rõ ý vị quét mắt nhìn hắn một chút, sâu kín nói: "Dù sao... Tôi có kim chủ, cậu không có."

Phương Lý và Phong Vọng gần như là cùng nhau xuất đạo.

Lúc mới xuất đạo, gương mặt kia của Phong Vọng chính là một vũ khí lợi hại, cho dù kỹ thuật diễn xuất của hắn cặn bã đến không chịu được, thì vẫn hot.

Nhưng Phương Lý không giống, tướng mạo hắn ta mặc dù cũng không tệ, nhưng phong cách quá cường liệt, cơ hồ chỉ có thể diễn vai tiểu ca ca tiểu đệ đệ nhà bên.

Phương Lý ghen ghét gương mặt kia của Phong Vọng.

Hai người cũng không hợp gì nhau, chỉ cần cùng nhau xuất hiện, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Dần dà liền phát triển thành đối thủ một mất một còn của nhau.
— QUẢNG CÁO —