Người đàn ông đẩy cửa vào, Hồ Thạc nhanh chóng đứng dậy: "Giáo sư Tô."
Người đàn ông cười cười, giọng điệu rất là ôn hòa: "Hồ tiên sinh, sao đột nhiên lại tới chơi?"
Y mặc áo blouse trắng của phòng thí nghiệm, mang theo mắt kiếng gọng vàng, đem đến cho người ta cảm giác rất là hiền lành lịch sự, nụ cười như gió xuân ấm áp, vô cùng phong độ trí thức.
"Khụ khụ khụ..." Hồ Thạc có chút xấu hổ: "Quấy rầy đến giáo sư Tô rồi?"
"Không có." Tô Đề Nguyệt nói: "Xảy ra chuyện gì, Hồ tiên sinh nói thẳng là được."
"Vậy tôi liền nói thẳng... Trước đó không phải giáo sư Tô đề cử tôi đi tìm Sơ Tranh tiểu thư sao? Hôm nay tôi đã gặp được người, nhưng hình như cô ấy không hài lòng với thù lao. Tôi chính là muốn hỏi một chút, cô ấy muốn cái gì?"
"Trước đó không phải tôi đã nói cho Hồ tiên sinh rồi sao?" Tô Đề Nguyệt nói.
"Ách..." Hồ Thạc có chút mê mang, không nhớ được.
Cũng có thể là tình huống lúc ấy hỗn loạn, hắn không nghe rõ.
Khi Hồ Thạc xấu hổ, Tô Đề Nguyệt giải vây cho hắn: "Hồ tiên sinh chờ một chút."
Hồ Thạc không rõ ràng lắm.
Tô Đề Nguyệt gật đầu với hắn, rời khỏi phòng khách.
Hồ Thạc chờ trong phòng khách đến lòng nóng như lửa đốt, gần nửa tiếng sau Tô Đề Nguyệt mới trở về.
"Giáo sư Tô...
Tô Đề Nguyệt giơ tay, ra hiệu Hồ Thạc an tâm chớ vội.
Y đẩy kính mắt trên sống mũi, lấy từ trong túi áo blouse ra một bình thủy tinh, đặt ở trước mặt Hồ Thạc: "Anh cầm cái này đi đi."
"Đây là?"
"Hồ tiên sinh, cho dù tôi nói cho anh biết, thì anh cũng không nhất định sẽ tin." Tô Đề Nguyệt nở nụ cười ôn hòa hữu lễ: "Hồ tiên sinh cần phải nhớ kỹ, không nên chọc giận Sơ Tranh tiểu thư."
"Ách... Chọc giận sẽ như thế nào?" Hồ Thạc cảm thấy cô gái kia không dễ ở chung lắm.
Tô Đề Nguyệt nói: "Chọc giận cô ấy... Không nghiêm trọng thì chỉ là không để ý tới anh, nghiêm trọng, cô ấy có thể sẽ bội ước."
"Bội ước?"
"Cô ấy không có khế ước tinh thần, Hồ tiên sinh làm ơn phải nhớ kỹ điểm này."
Tô Đề Nguyệt nói rất trịnh trọng, làm đáy lòng Hồ Thạc cũng khẩn trương lên.
"Cảm ơn giáo sư Tô, cái này... Cái này nếu như hữu dụng, Hồ mỗ nhất định sẽ thâm tạ."
"Thâm tạ thì không cần, tôi đưa anh ra ngoài."
Hồ Thạc lập tức không tiếp tục nói nữa.
...
Hồ Thạc lần nữa trở lại Vấn Tiên Lộ thì đã là ban đêm.
Vấn Tiên Lộ giăng đèn kết hoa, đèn đuốc rực rỡ, tiếng người huyên náo, toàn bộ cửa hàng ở hai bên đường phố đã mở ra, đang kinh doanh.
So với một bên khác nhà cao tầng đèn đuốc sáng trưng, nơi này càng có hơi thở của khói lửa, càng lộ ra vẻ ấm áp.
Ban đêm Vấn Tiên Lộ không cho phép xe cộ thông hành, Hồ Thạc chỉ có thể đi bộ vào.
Vấn Tiên Lộ tạo thành hình chữ thập, hai đường phố giao thoa được gọi chung là Vấn Tiên Lộ.
Hồ Thạc lần nữa đi đến Hoàng Tuyền Lộ số 44.
Vẻ ngoài không rực rỡ ánh đèn như những cửa hàng khác, mà đen kịt lộ ra sự âm trầm quỷ quyệt.
Cửa hàng mở một cánh cửa, ngoài cửa trưng bày một người giấy.
Người giấy là nữ đồng, ghim hai bím tóc hai bên, trên gương mặt, má đỏ giống như cao nguyên đỏ, toét miệng cười...
Hồ Thạc chỉ cảm thấy toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh.
Trong cửa hàng mơ hồ có ánh sáng.
Ở trong loại đường phố phồn hoa này, xen lẫn một cửa hàng cổ quái như vậy... không ai cảm thấy sợ đến nổi da gà sao?
Nhưng những người này giống như đã quen thuộc nơi này có một cửa tiệm như thế, nên làm thế nào thì làm thế ấy, còn có người to gan chụp ảnh chung với người giấy.
Cái này...
Mẹ nó là người trâu bò!
Hồ Thạc nuốt một ngụm nước bọt, chuyển tới cửa, gõ cửa một cái.
Hồ Thạc nhìn vào bên trong một chút, may mà bên trong trừ nến hương giấy nến, thì không tiếp tục trông thấy những thứ kinh khủng như người giấy này.
Khoa học kỹ thuật phát triển nhanh chóng, bây giờ đã phát triển đến mức, tảo mộ bia nhìn cuộc đời, online đốt nến hoá vàng mã, vừa bảo vệ môi trường lại vừa thuận tiện.
Những cửa hàng bán nến hương như vậy, đoán chừng toàn bộ Kinh Nam Thành, cũng tìm không ra cái thứ hai.
Cửa hàng cũng không lớn, nhưng giá đỡ trưng bày nến hương giấy nến, lại là đồ gỗ thượng hạng.
Mỗi một loại đồ vật đều dựa theo phân loại, bày ra đến phi thường chỉnh tề.
Nói cách khác, chính là sự khác nhau giữa chợ bán thức ăn và trung tâm mua sắm cao cấp.
Giá đỡ bày ra xung quanh, ở giữa trưng bày bàn và ghế.
Lúc này trên ghế có một nữ sinh đang ngồi, đưa lưng về phía cửa.
Cô vẫn mặc một thân trang phục kia, một chân gác trên một chiếc ghế khác, quần cộc rộng thùng thình trượt đến trên đùi, đôi chân kia thon dài thẳng tắp, đường cong hoàn mỹ.
Một cửa hàng hương nến, tia sáng lờ mờ, nữ sinh quỷ dị.
Hình ảnh này tổ hợp lại, Hồ Thạc chỉ cảm thấy có chút cao siêu.
Trên mặt đất có một người máy cỡ nhỏ đang lăn qua lăn lại, phát ra tiếng vang cộc cộc.
Người máy kia...
Sản nghiệp của tập đoàn Phồn Tinh chủ yếu có liên quan đến người máy.
Hắn cơ hồ hiểu rõ những loại người máy trên thị trường.
Cho dù là loại hình cũ kĩ đã được đào thải từ lâu, hắn cũng có thể nhận ra.
Nhưng mà cái này...
Cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy loại người máy này.
Không phải là bởi vì nó nhỏ.
Mà là chất liệu của nó, có chút kỳ quái, người máy làm bằng pha lê? Chưa từng nghe thấy.
"Không buôn bán." Nữ sinh trên ghế không quay đầu lại, trực tiếp đuổi khách.
Hồ Thạc vội vàng hoàn hồn.
"Sơ Tranh tiểu thư, là tôi, Hồ Thạc."
"Tôi không quản anh nói bậy hay không nói bậy, hôm nay không buôn bán." Phiền phức.
"..."
Hồ Thạc! Không phải nói bậy!
Hồ Thạc lấy ra sự không biết xấu hổ khi đối phó với khách hàng: "Sơ Tranh tiểu thư, tôi mang đồ tới cho ngài, ngài có muốn xem không?"
"Không xem, gặp lại sau."
"Sơ Tranh tiểu thư..." Hồ Thạc thử đi vào bên trong.
Thiếu nữ trên ghế đột nhiên đứng dậy, quần cộc rộng thùng thình rơi xuống, ngăn trở bắp đùi của cô, cái ghế ma sát với sàn nhà bằng gỗ phát ra âm thanh thanh thúy.
Thiếu nữ xoay người, dữ dằn nói: "Anh đủ chưa!"
Đáy mắt thiếu nữ không có bất kỳ nhiệt độ gì, làm toàn thân Hồ Thạc bốc lên hơi lạnh.
Khi hắn đối mặt với những lão đại thân phận mấy chục tỷ, cũng không có cảm giác như vậy.
Chắc chắn là hoàn cảnh của nơi này dẫn đến.
Chắc chắn thế!
Hồ Thạc ép buộc mình trấn định lại: "Sơ Tranh tiểu thư."
Hắn lấy cái bình Tô Đề Nguyệt giao cho hắn ra, trong cái bình này có ánh sáng lấp lóe, nhưng trên đường tới hắn quan sát nửa ngày, cũng không biết bên trong là cái gì.
Sơ Tranh nhìn cái bình nhỏ kia, ngồi xuống lại: "Người anh muốn tôi bảo vệ, có quan hệ thế nào với Tô Đề Nguyệt?"
"..." Mấy dấu hỏi xuất hiện trên đầu Hồ Thạc: "Sơ Tranh tiểu thư, chuyện này..."
"Trả lời vấn đề của tôi."
"Giáo sư Tô và tiên sinh của chúng tôi... Là bạn học."
"Ồ." Sơ Tranh đạp một cái ghế khác xuống: "Ngồi."
Hồ Thạc: "..."
Vốn dĩ nên là hắn nắm giữ chủ quyền nói chuyện.
Nhưng mà từ khi hắn vào... Không, từ khi đứng ở cửa, khí thế của Hồ Thạc liền không đủ.
Nơi này quá mẹ nó quỷ dị!
Nhưng nghĩ tới chuyện phát sinh trước đó, Hồ Thạc lại cảm thấy có lẽ Sơ Tranh thật sự có thể giải quyết vấn đề.
Hắn ổn định tâm thần.
Hồ Thạc đặt chiếc bình kia xuống trước mặt Sơ Tranh, quy quy củ củ ngồi xuống, tựa như học sinh chờ đợi giáo viên chấm bài thi.
Sơ Tranh câu bình nhỏ vào trong lòng bàn tay, nâng cao đối diện với ánh đèn.
Hồ Thạc theo bản năng ngẩng đầu...
Ầm!
Cả người Hồ Thạc ngã xuống đất, trên mặt mất hết huyết sắc, hoảng sợ nhìn lên trần nhà.
Trên kệ đèn trần nhà, có một người giấy nằm ngang.
Lúc này đang lườm mắt, âm trầm cười với hắn...
Sơ Tranh cầm bình nhỏ vào trong lòng bàn tay, lấy từ dưới đáy bàn ra một trang giấy, đẩy lên trước mặt Hồ Thạc: "Ký."