Phú Dục còn có việc phải bận rộn, nói với Sơ Tranh một đống lời, rồi trở về đại bộ đội.
Sơ Tranh một đường phá sản đi qua, dẫn đến không ít người có ấn tượng với cô.
Người ngốc nhiều tiền mau tới.
"Cô nương, xem quyển trục ma pháp nhà chúng ta không?" Sơ Tranh vừa mới đi ra khỏi một cửa tiệm, tiểu nhị của cửa tiệm bên cạnh lập tức tiến lên đề cử.
"Quyển trục ma pháp?" Sơ Tranh nhớ tới đồ vật lúc trước thẻ người tốt dùng để chạy trốn.
Tiểu nhị lập tức gật đầu: "Đúng thế, quyển trục ma pháp chúng ta bán chính là xuất phẩm của hiệp hội ma pháp, tuyệt đối chính tông, ngài không tìm thấy nhà thứ hai bán ở Bồng Hoa Thành đâu."
Sơ Tranh đi theo tiểu nhị vào nhìn một cái.
Dáng vẻ của quyển trục ma pháp đều không khác nhau là mấy.
Tiểu nhị nhiệt tình giới thiệu công dụng của quyển trục ma pháp cho Sơ Tranh nghe, đa phần đều là quyển trục ma pháp phụ trợ, loại hình công kích thì ít, còn đắt hơn.
"Có loại có thể truyền tống được không?" Sơ Tranh nhìn một vòng, hỏi tiểu nhị.
Tiểu nhị sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu: "Cô nương, loại quyển trục ma pháp cao cấp kia, chắc chỉ có nội bộ của hiệp hội ma pháp mới có."
Ma pháp truyền tống cần phải dùng đến không gian ma pháp.
Đây là ma pháp đặc thù, cũng chỉ trong mấy thế lực lớn mới có được nhân tài như vậy.
Sơ Tranh lập tức không có hứng thú.
Nhưng xét thấy nhiệm vụ phá sản, Sơ Tranh tiện tay chỉ vào mấy hàng, để tiểu nhị gói lại hết.
Tiểu nhị lập tức vui như hoa nở.
Sơ Tranh một đường đi dạo, mua một đống đồ vật loạn thất bát tao.
"Đi đi đi..."
"Đi mau!"
"Người Diệp gia tới."
Người xung quanh Sơ Tranh tan tác như chim muông, chỉ trong khoảnh khắc liền trốn đi hết.
Nơi xa, một đám người khí thế hung hăng đi tới.
Người dẫn đầu không phải ai khác, chính là Diệp Thư Lương.
Sơ Tranh: "..."
Đây là vừa đánh tiểu nhân, lão già đã tìm tới cửa?
Bắt nạt một nhóc đáng thương như ta, thật sự thích hợp sao?!
Người Diệp gia cấp tốc vây quanh cô, Diệp Thư Lương trên dưới dò xét cô, y nheo mắt lại, hình như có chút ngoài ý muốn: "Sơ Tranh, thật sự là ngươi?"
"Bằng không thì ngươi cảm thấy mắt mình mù nhìn lầm rồi à?" Sơ Tranh xoay người, giọng điệu bình tĩnh hỏi.
Sắc mặt Diệp Thư Lương lập tức trầm xuống: "Ngươi thế mà lại không chết."
Tên nào cũng muốn ta chết.
Ta cứ không chết đấy.
Tức chết đàn chó điên nhà ngươi!
Sơ Tranh mặt không cảm xúc hỏi: "Vui không?"
Diệp Thư Lương chắp hai tay sau lưng, bày biện tư thế của gia chủ Diệp gia, trực tiếp hạ lệnh cho cô: "Đi theo ta."
Sơ Tranh nhìn người vây quanh mình, sảng khoái đáp ứng: "Được."
Diệp Thư Lương cổ quái liếc nhìn cô một cái, chỉ cảm thấy Sơ Tranh có chút kỳ quái.
Nhưng cũng không nghĩ nhiều, ở đây nhiều người, mang về trước rồi xử lý.
...
Thanh Phong Điện.
Trong điện khói mỏng lượn lờ, nam tử dung mạo tuyệt mỹ thân mặc trang phục của tế ti, đoan trang thánh khiết ngồi ở trên đại điện, rõ ràng là gương mặt làm người ta kinh diễm, ở trong đại điện trang nghiêm này, thiếu đi mấy phần yêu dã, nhiều thêm mấy phần trang trọng thần thánh.
Quanh thân hắn đều quanh quẩn một cỗ cảm giác thoải mái dễ chịu, giống như thần minh bên trong bức họa, trông thấy hắn liền có thể làm cho tâm yên tĩnh.
Một Tấc nằm ở bên cạnh, thỉnh thoảng ngẩng đầu, nhìn nam tử một chút.
"Gâu!"
Một Tấc bỗng nhiên hướng ra bên ngoài sủa một tiếng.
Nam tử hơi ngước mắt: "Tiểu Tranh tới?"
"Gâu gâu gâu gâu!!" Một Tấc đứng dậy, xông ra ngoài đại điện.
Mi tâm nam tử nhẹ cau lại, cửa điện vang lên âm thanh xa lạ, Một Tấc làm ra âm thanh đặc biệt lớn, dẫn Cửu Khúc và những người còn lại tới.
"Cửu Khúc."
"Chủ nhân." Cửu Khúc từ bên ngoài tiến đến.
"Chuyện gì?"
Cửu Khúc cúi đầu trả lời: "Người phía dưới xông vào, Cửu Khúc lập tức xử lý."
"Xông vào?" Linh Tích nghi hoặc, Thanh Phong Điện cũng không dễ xông vào như vậy.
"Người xông vào có chuyện gì?"
"... Cửu Khúc còn chưa kịp hỏi."
"Mang vào đây."
Cửu Khúc đáp một tiếng, đi bắt người mang vào.
"Tế ti đại nhân."
"Ngươi là người mới tới Thần Điện?" Linh Tích vẫn nhớ rõ khí tức của nguyên tố trên thân người này, hắn cũng không tức giận, chỉ nhẹ giọng hỏi: "Vì sao lại tự tiện xông vào Thanh Phong Điện?"
Phú Dục trực tiếp quỳ xuống: "Tế ti đại nhân, Sơ Tranh bị người Diệp gia mang đi, xin ngài cứu nàng."
Phú Dục ở giữa đường nghe thấy mọi người thảo luận, mới biết được chuyện Sơ Tranh bị người Diệp gia mang đi.
Nghe nói Diệp gia có thế lực rất lớn ở Bồng Hoa Thành.
Phú Dục biết mình chắc chắn không cứu được Sơ Tranh, cho nên mới trở về tìm Linh Tích.
Biểu cảm của Linh Tích khẽ biến: "Sao nàng lại bị Diệp gia mang đi?"
"..." Phú Dục khẽ cắn môi, đem chuyện phát sinh trên đường lúc trước, nói lại cho Linh Tích nghe một lần.
Đáy lòng Linh Tích đều xoắn cả lên, đứng dậy đi ra ngoài: "Đến Diệp gia."
"Chủ nhân, ngài cứ như vậy mà đến Diệp gia sợ là không ổn." Cửu Khúc vội vàng ngăn cản: "Tế Tự sắp đến, ngài không thể rời khỏi Thần Điện, Cửu Khúc dẫn người đi mang Sơ Tranh cô nương trở về là được rồi."
"Đến Diệp gia." Linh Tích cố chấp lặp lại.
Khuôn mặt nhỏ của Cửu Khúc nhăn thành một nắm: "... Vâng."
...
Diệp gia.
Mấy con báo Tật Phong ấn lấy người Diệp gia, răng nanh sắc bén lộ ra, nước dãi mang theo mùi tanh nhỏ giọt trên mặt, sự sợ hãi dâng lên trong lòng mọi người.
Báo Tật Phong xuất hiện ở Bồng Hoa Thành thế nào?
Bọn nó vào bằng cách nào?
Ma thú ở Bồng Hoa Thành đều là loại không công kích được, loại ma thú công kích cỡ lớn này, căn bản không vào thành được.
Diệp Thư Lương che ngực, trên mặt mất hết huyết sắc, con ngươi sung huyết, nhìn chằm chằm vào bên kia đình viện.
Nữ tử ngũ quan tinh xảo, thần sắc lãnh đạm ngồi trên ghế, hai tay khoác lên ghế dựa, đầu ngón tay gõ lên thành ghế, phát ra tiếng vang nhẹ nhàng có tiết tấu.
Ánh mắt tùy ý rơi trên hư không, không nhìn ai cả, báo Tật Phong hình thể mạnh mẽ nằm ở bên chân cô, cái đuôi vung vẩy trái phải, nhìn nhu thuận lại ngoan ngoãn.
Hình ảnh kia mang theo vài phần cuồng dã và phách lối.
Đây là Diệp gia, lại giống như trở thành sân nhà của cô.
"Ngươi..." Diệp Thư Lương chống đỡ thân thể, thẳng tắp sống lưng, đáy mắt khó giấu lửa giận: "Sao ngươi lại biến thành thế này?"
"Bằng không thì ngươi cho rằng ta nên như thế nào, nằm trong ngôi mộ tập thể?"
Thanh âm lạnh nhạt của nữ tử chậm rãi lưu chuyển, bình tĩnh đến không có bất kỳ chập chùng gì, rơi vào trong tai người khác, tự dưng sinh ra hàn ý.
Không phải giọng điệu chất vấn, mà càng giống như chất vấn.
"Lúc ấy ta cho là ngươi chết rồi." Diệp Thư Lương muốn giải thích: "Diệp gia nuôi ngươi nhiều năm như vậy, sao ngươi có thể lấy oán báo ơn?"
Sau khi Sơ Tranh đi vào liền trực tiếp động thủ, Diệp Thư Lương cũng chưa kịp nói câu gì.
Cho nên lúc này Diệp Thư Lương cảm thấy có lẽ còn có cơ hội giải thích.
"Khi ngươi bảo ta đi phá thành, liền coi ta là con tốt thí mạng, ngươi cho là ta ngốc chắc?" Sơ Tranh mặt lạnh lùng.
Chó chết còn muốn gạt ta!
"..."
"Ngươi nuôi ta nhiều năm như vậy, cũng chỉ là vì chuyện này." Sơ Tranh tiếp tục nói: "Đều đã đến mức này, giảo biện làm gì, dù sao ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Diệp Thư Lương: "..."
Diệp Thư Lương sắc mặt cực kém, trong mắt trải rộng tơ máu, lưu chuyển ánh sáng âm tàn: "Hôm nay ngươi dám giết ta, ngươi cho rằng ngươi có thể ra khỏi Bồng Hoa Thành sao?"
"Ta nói muốn giết ngươi khi nào?"
Diệp Thư Lương: "..."
Nữ tử ngồi ngay ngắn trên ghế, ánh mắt trong suốt nhìn y, ánh mắt kia không có bất kỳ gợn sóng nào, băng lãnh tĩnh mịch.
Bối cảnh phía sau lưng cô dường như cũng bắt đầu trở nên mơ hồ vặn vẹo.