Coi như biết hắn ta đổi giọng, cũng có thể nói là ngày đó trạng thái của mình không tốt nên nhớ lầm.
Còn kém xa lừa gạt phỉ báng.
"Từ không thành có." Sơ Tranh ngừng một chút: "Rất dễ dàng."
Con ngươi Tiếu Trạch hơi trừng lớn, kinh ngạc bò lên trên gương mặt.
Từ không thành có...
Đây không phải là muốn giá họa cho mình sao?
"Tranh Tranh, sao em lại biến thành thế này?" Tiếu Trạch vẻ mặt đau lòng, không rõ vì sao nữ sinh dịu dàng nhu thuận trước kia, đột nhiên lại biến thành thế này.
Sơ Tranh không đáp, đầu ngón tay như có như không gõ trên ghế dựa một cái.
Tiếu Trạch ở bên kia một mình tự quyết.
Hồi ức lại chuyện bọn họ từng trải qua.
Từ lúc Tiếu Trạch học cao trung đến đại học, thời gian nhiều năm như vậy, đúng là từng phát sinh không ít chuyện, nói đến một ngày một đêm cũng không nói hết.
"Tiếu tiên sinh." Sơ Tranh cắt ngang hắn ta, ánh mắt hờ hững quét tới: "Anh đến tìm tôi để hồi tưởng quá khứ?"
"Tranh Tranh, anh không hi vọng em nhầm đường lạc lối." Một tiếng Tranh Tranh kia của Tiếu Trạch, gọi đến rất thâm tình.
"..."
Nhầm đường lạc lối?
Vương bát đản mi thấy không, người ta đều nói mi lạc lối kìa.
【 Hắn nói hươu nói vượn! 】 Vương Giả chính danh cho mình: 【 Tiền đồ giống như ta đây, ai ai mà không muốn, hắn mới lạc lối, tiểu tỷ tỷ đập hắn!! 】
Sơ Tranh: "..."
Vương Giả tích cực cung cấp tiền mặt cho Sơ Tranh, giật dây Sơ Tranh đập Tiếu Trạch.
Sơ Tranh: "..."
Lúc này nếu ta thật sự đập, thì ta mẹ nó giống y như kẻ ngu.
Sơ Tranh buông chân xuống, Tiếu Trạch thấy cô động, bỗng nhiên ngừng nói chuyện, nhìn cô không chớp mắt.
....
Vạn Tiêu Tiêu nghe thấy tiếng vang bên trong, thân thể cũng nhịn không được run lên theo.
Khu làm việc trống trải, giống như có thứ gì đó ẩn núp, từng trận âm phong thổi lên cổ cô ấy, lạnh lẽo, âm trầm...
Răng rắc ——
Cửa phòng làm việc mở ra.
Sơ Tranh từ bên trong đi ra, sửa sang ống tay áo của mình, giống như lão đại liếc cô ấy một cái: "Gọi bảo vệ lên ném tên chó điên bên trong ra."
Vạn Tiêu Tiêu: "..."
Chó điên!
Trước đó quả nhiên là Cẩm tổng muốn mắng người.
Nhưng Cẩm tổng mắng chửi người mà cũng có chút đẹp trai...
Vạn Tiêu Tiêu đưa cổ, nhìn vào trong văn phòng một chút.
Tiếu Trạch nằm trên mặt đất, không biết sống hay chết.
Vạn Tiêu Tiêu nuốt một ngụm nước bọt, Cẩm tổng bảo ném ra mà không phải vứt xác, vậy chắc chắn là vẫn còn sống. Cô ấy nhanh chóng xuống dưới gọi bảo vệ lên, đưa Tiếu Trạch xuống dưới, cô ấy nhát gan, không dám ném Tiếu Trạch xuống cửa chính, bảo bảo vệ ném đến ga ra tầng ngầm.
...
Tiếu Trạch mặt mũi bầm dập trở lại phòng thuê tạm thời.
Bà Tiếu còn chưa ngủ, thấy hắn ta trở về, lập tức đổi sắc mặt: "Con trai, con sao thế? Ôi, đây là ai đánh? Ai đánh con, nói cho mẹ, mẹ đi trừng trị hắn!!"
Tiếu Trạch ngả người lên ghế sofa, ai ngờ đè phải vết thương, lại đau đến không nhẹ.
"Mẹ, mẹ nhỏ giọng một chút." Tiếu Trạch hữu khí vô lực nói.
Bây giờ bọn họ đang ở phòng thuê.
Xung quanh đều là người, bị người khiếu nại, đến lúc đó chủ nhà không cho bọn họ thuê nữa thì rất phiền.
Lấy năng lực hiện tại của hắn ta, vẫn chưa có cách nào mua nhà được.
"Con trai con nói cho mẹ biết đi, rốt cuộc là sao mà con lại bị đánh thành thế này?"
Bà Tiếu nghe xong liền bùng nổ: "Con nha đầu chết tiệt kia, nếu lúc trước không phải cha con cứu được cha nó, thì bây giờ làm gì có nó? Thứ vong ân phụ nghĩa, nó lại còn dám đánh con, để mẹ đi tìm nó!!"
Bà Tiếu chỉ cần vừa nghĩ tới, mình dời ra khỏi căn nhà lớn kia, ở cái nơi nhỏ hẹp này, phòng xung quanh lại đầy người, liền không nhịn được oán hận.
"Mẹ, mẹ đừng quấy rối."
Tiếu Trạch ngăn bà Tiếu lại.
Bà Tiếu hùng hùng hổ hổ.
Cuối cùng vẫn lo lắng cho con trai mình, nhịn xuống xúc động đi tìm Sơ Tranh, xử lý vết thương cho Tiếu Trạch trước.
Chờ xử lý vết thương cho Tiếu Trạch xong, dường như bà Tiếu nghĩ tới chuyện gì đó, vào phòng cầm một vài thứ ra.
"Con trai con xem một chút, những thứ này đều do một người bạn của con đưa tới hôm nay."
Đa phần đều là hộp quà tặng.
Nhìn nhãn hiệu thì giá trị không thấp.
"Ai đưa?"
"Mẹ không biết." Bà Tiếu nói: "Là một cô gái rất đẹp... Tên Ninh Tĩnh. Cô gái kia đặc biệt hiểu lễ phép, hơn nữa ra tay xa xỉ, những thứ này vừa nhìn đã biết là đồ tốt."
Ninh Tĩnh...
Bà Tiếu khen Ninh Tĩnh ra bông ra hoa.
Còn thuận tiện đạp Sơ Tranh mấy chân.
...
Từ sau khi bị Sơ Tranh đánh, Tiếu Trạch liền an phận hơn nhiều, rốt cuộc cũng không xuất hiện trước mặt Sơ Tranh nữa.
Nhưng Sơ Tranh ngược lại từng nhìn thấy Tiếu Trạch và Ninh Tĩnh cùng ăn cơm.
Sơ Tranh cả ngày ở công ty chơi —— chủ yếu là cô trừ phá sản, thì không có việc gì làm.
Gần đây không biết thẻ người tốt đang làm gì, hoàn toàn không gặp được người.
Sơ Tranh là người khi gặp được thẻ người tốt, cô mới nghĩ đến chuyện đi làm người tốt, đương nhiên sẽ không chủ động đi tìm thẻ người tốt.
Cho nên cô đặc biệt nhàn rỗi.
Mỗi ngày đều nhìn chằm chằm nhân viên đúng giờ tan tầm.
Hận không thể làm công ty thua thiệt mấy chục tỷ.
Hôm nay nhân viên công ty thảo luận giờ tan tầm đi liên hoan, lúc đầu không ai gọi Sơ Tranh, không biết Sơ Tranh xuất hiện từ chỗ nào, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Nhân viên cho là bà chủ mới nhậm chức muốn phạt bọn họ vì tội tụ tập thảo luận trong giờ làm việc, ai cũng không dám thở mạnh.
Ai biết Sơ Tranh chỉ ném ra một câu buổi tối đến hội sở Huy Hoàng, chậm rãi lắc lư trở về văn phòng.
"... Bà chủ xuất hiện từ chỗ nào vậy?"
"Không biết, vừa rồi tôi không nhìn thấy."
"Không phải xuất hiện từ đối diện cậu sao? Cậu không nhìn thấy?"
"Làm sao tôi thấy..."
Đám người nhìn về phương hướng Sơ Tranh vừa đứng.
Muốn xuất hiện ở đó, làm cách nào cũng phải đi qua bọn họ, nhưng bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy.
Cũng không thể là bà chủ ngồi xổm ở đó chứ?
Đám người lập tức vứt bỏ suy nghĩ không đáng tin cậy này.
Bà chủ mới với cái khí thế hai mét tám của lão đại xã hội đen kia, sao có thể ngồi xổm ở chỗ đó được, hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng.
"Hình như vừa rồi bà chủ nói... Mời chúng ta đến hội sở Huy Hoàng?"
"Tôi cũng nghe thấy."
"Hội sở Huy Hoàng nha! Mẹ nó tôi đã sớm muốn đi, nhưng không có tiền, bà chủ quá tốt rồi!!"
Một đám nhân viên lập tức như điên cuồng, thái độ nhiệt tình cho công việc tăng vọt ba trăm lần.
...
Hội sở Huy Hoàng vốn là một hội sở giải trí lớn nhất, nơi tụ tập chơi bời phóng túng.
Hội sở Huy Hoàng trang trí xa hoa nên đương nhiên chi phí cũng không phải người bình thường có thể chi trả được, nếu như quả thật chỉ là ca hát uống rượu, thì không cần phải tới đây.
Lúc này chính là thời gian kinh doanh của hội sở Huy Hoàng, giờ cao điểm làm việc, chỗ nào cũng bận tối mặt tối mày.
Nhưng vào lúc này, hội sở Huy Hoàng đột nhiên có một đám người tràn vào.
Đại sảnh vốn rộng rãi, trong nháy mắt trở nên chật chội.
Nhân viên công tác trên quầy đều có chút đần độn, nhìn đám người ngoài cổng còn đang không ngừng đi vào, đen nghịt một mảng.
Đi phía trước chính là một cô gái.
Cô gái mặc trang phục đơn giản bình thường, áo khoác vắt trên khuỷu tay, đi đường sinh phong, khí thế bất phàm, từ trong ra ngoài đều lộ ra hai chữ soái khí.
Người, người xã hội đen?
Đến đập phá quán sao?
Bảo vệ cũng nhịn không được chăm chú nhìn qua bên này, dù sao nơi này của bọn họ cũng không phải chưa từng gặp qua đập phá quán.