Dương Gia Tuấn bị Sơ Tranh đánh, nổi giận thì nổi giận, nhưng đối mặt với nắm đấm, khí thế cũng không kiêu ngạo như vừa rồi.
Cô gái này hoàn toàn không sợ thân phận thái tử gia tập đoàn Dương thị của gã.
Trong vòng có một số cái tên không thể trêu chọc, gã rất rõ ràng.
Nhưng cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy người này, cũng không biết xuất hiện từ đâu!
Dương Gia Tuấn ép buộc mình tỉnh táo lại, lõa thể chạy là vạn vạn không được, thái tử gia Dương thị lõa thể chạy, truyền ra ngoài, gã sẽ bị lão già nhà mình đánh chết.
Con ngươi Dương Gia Tuấn chuyển hai vòng, kế thượng tâm đầu, đưa ra yêu cầu để người khác hoàn thành lời đánh cược thay gã.
Dương Gia Tuấn hiện học hiện dùng, lấy đánh cực không nói rõ không cho người thay thế làm lý do.
Sơ Tranh rất dễ nói chuyện: "Anh có thể tìm người thay anh lõa thể chạy, nhưng anh cũng phải cởi, tuy nhiên... có thể lưu lại quần cộc."
"Mày..."
Sơ Tranh hơi siết chặt nắm đấm.
Dương Gia Tuấn vội vàng nuốt mấy từ phía sau về.
Có thể lưu lại chiếc quần cộc, so với lõa thể hoàn toàn thì tốt hơn.
Dương Gia Tuấn ngẩng đầu nhìn về phía đám hồ bằng cẩu hữu, một đám người lập tức khẩn trương lên.
Đám người bọn họ do Dương Gia Tuấn cầm đầu, trong nhà không phải có quan hệ hợp tác làm ăn với tập đoàn Dương thị, thì chính là dựa vào tập đoàn Dương thị mà sinh tồn.
Nếu Dương Gia Tuấn thật sự muốn cho bọn họ lõa thể chạy...
Ánh mắt Dương Gia Tuấn tuần sát trong đám người này một vòng, cuối cùng dừng lại ở Tiếu Trạch đứng phía sau: "Tiếu Trạch, cậu tới."
Biểu cảm của Tiếu Trạch trong nháy mắt trở nên khó coi: "Dương thiếu gia..."
Sơ Tranh ngược lại có chút ngoài ý muốn, còn tưởng rằng Dương Gia Tuấn sẽ kéo theo đám anh em cùng mình gặp nạn, không nghĩ tới lại chọn Tiếu Trạch.
Rất tốt rất tốt.
Tên ăn chơi trác táng Dương Gia Tuấn này rất có tiền đồ nha.
Một hồi để gã chạy tới cửa là được rồi.
Tiếu Trạch không muốn, nhưng mà Dương Gia Tuấn lấy chuyện không đến liền khai trừ áp chế, vất vả lắm hắn ta mới đi đến vị trí này, sao có thể bị khai trừ?
Tiếu Trạch nhìn về phía Sơ Tranh, đáy mắt tràn đầy oán giận.
Đây hết thảy đều là vì cô hết.
Rõ ràng cô chỉ cần nhường lại phòng là được, bây giờ náo thành thế này, còn kéo cả hắn ta xuống nước.
Tiếu Trạch cảm thấy chính là cô cố ý.
...
Hội sở Huy Hoàng có hai người lõa thể chạy nhông nhông, tin tức này trong nháy mắt truyền khắp hội sở Huy Hoàng.
Đáng tiếc hai người đều che mặt, không ai trông thấy chính diện, nhưng không ít người chụp hình.
Dương Gia Tuấn chịu một nỗi nhục lớn, lại sợ bị người nhận ra, làm sao dám tiếp tục ở lại hội sở Huy Hoàng nữa, lúc này mang người xám xịt đi.
"Mày nhớ kỹ cho tao."
Khi Dương Gia Tuấn đi ra vẫn không quên hù dọa.
Khuất nhục ngày hôm nay gã nhất định phải trả về hết.
"Dương tiên sinh thua không nhận như thế, vì sao phải đánh cược với tôi." Thua thì thua, một chút đảm đương của thân là đàn ông cũng không có!
Thua không nhận...
Thua không nhận...
Ba chữ này đập lên mặt Dương Gia Tuấn, phảng phất như đang nói gã không phải đàn ông.
"Mày... mày chờ đó cho ông!!"
Dương Gia Tuấn mang người xám xịt rời đi.
....
Vạn Tiêu Tiêu nhìn đám người này rời đi, tay chân lạnh buốt, thanh âm phát run: "Cẩm tổng, tên họ Dương kia có thể trả thù chúng ta không?"
Đương nhiên sẽ!
Không nghe thấy vừa rồi người ta bảo ta chờ đó à?!
Nếu đổi lại là ta, ta cũng phải trả thù.
Sơ Tranh mặt trấn định: "Tôi còn chưa sợ, cô sợ cái gì?" Có trả thù cô đâu.
Dương Gia Tuấn khẳng định không dám đem chuyện mất mặt như thế này nói cho cha gã biết, lấy chút bản lĩnh ấy của Dương Gia Tuấn, thì có thể tạo ra bọt nước gì.
"Tập đoàn Dương thị..."
Vạn Tiêu Tiêu nhíu khuôn mặt nhỏ lại, lo lắng.
Đó là một tập đoàn đó!
Người ta muốn cả công ty bọn họ, không phải dễ như trở bàn tay sao?
"Tập đoàn thôi mà, hôm nào mua một cái."
Vạn Tiêu Tiêu trừng lớn mắt.
Giọng điệu tùy ý kia của Sơ Tranh, tùy ý như đang nói mua cốc trà sữa vậy.
Chờ nhân viên công ty chơi bời xong, khi Sơ Tranh tính tiền, ánh mắt nhân viên công tác nhìn cô, đều lộ ra mấy phần e ngại và cổ quái.
Người này đến cả thái tử gia tập đoàn Dương thị cũng dám đắc tội, nói không chừng chính là đại tỷ xã hội đen gì đó.
Sơ Tranh kết xong sổ sách, phát thưởng cho người chiến thắng, sau đó bảo bọn họ ai về nhà nấy, ai tìm mẹ nấy.
...
"Ngôn Ngộ, cậu đang nhìn gì thế?"
Bả vai Ngôn Ngộ bị người vỗ một cái, người đàn ông thân hình cao lớn, đứng ở phía sau hắn, đang tò mò nhìn quanh.
Ngôn Ngộ thu tầm mắt lại: "Đã tìm được manh mối?"
Người đàn ông kia kiên nhẫn hỏi: "Vừa rồi cậu nhìn gì thế?"
Bên kia cũng không có gì mà.
Ngôn Ngộ hất tay anh ta ra, đi xuống dưới lầu.
"Ai, cậu đợi chút." Người đàn ông kia gọi hắn: "Tôi nói cậu nghe, vừa rồi tôi hỏi ra một chút manh mối, người chết balabala..."
Người đàn ông vừa nói chuyện với Ngôn Ngộ, vừa đi ra khỏi hội sở.
"Đội trưởng Thẩm." Ngôn Ngộ cắt ngang lời anh ta: "Tôi chỉ là một pháp y, lần sau loại chuyện này, có thể đừng gọi tôi không?"
"Tôi nói này, sao cậu không có chút lòng đồng tình nào hết vậy? Tôi bên này bận đến sắp không thở nổi, cậu bây giờ tốt xấu gì cũng do tôi quản lý, ra ngoài làm nhiệm vụ với tôi thì làm sao?"
"Tôi chỉ là một pháp y."
"Ha ha, cậu lừa người ngoài thì còn được, tôi còn không biết bản lĩnh của cậu à, tôi nói cậu nên đi theo tôi... cậu đừng đi mà!"
Thẩm Tứ Minh đuổi kịp Ngôn Ngộ, đầu hàng trước.
"Được rồi được rồi, tôi nói chính sự."
Ngôn Ngộ thần sắc nhạt nhẽo: "Nói."
"Cậu ở khách sạn cũng không tiện lắm, tôi tìm chỗ ở cho cậu, chờ vụ án kết thúc, cậu đi xem một chút."
"Khách sạn rất tốt."
"... Đại ca, kinh phí của chúng tôi có hạn!!" Thẩm Tứ Minh gào thét: "Cậu mẹ nó chính là đang ở khách sạn năm sao, cậu không thể tự mình hiểu lấy được à? Tiền cậu ở những ngày phía sau đều do tôi bỏ ra đó được không!"
"..." Ngôn Ngộ trầm mặc, nói sang chuyện khác: "Vừa rồi cậu nói người chết kia khi còn sống từng làm việc ở đây, bởi vì đắc tội với người ta nên mới mất việc..."
Quả nhiên lực chú ý của Thẩm Tứ Minh bị thay đổi, bắt đầu phân tích tình tiết vụ án.
Ngôn Ngộ nghe thỉnh thoảng chen một câu.
Ngay lúc Thẩm Tứ Minh nói đến hăng say, Ngôn Ngộ bỗng nhiên nói: "Cậu về trước đi, tôi có chút việc."
Không đợi Thẩm Tứ Minh nói chuyện, Ngôn Ngộ đi sang một hướng khác, lưu lại một mình Thẩm Tứ Minh lộn xộn trong gió đêm.
...
Sơ Tranh vừa lái xe ra, bên cạnh bỗng nhiên có một bóng người vụt ra, thiếu chút nữa đụng trúng xe Sơ Tranh.
Sơ Tranh: "..."
Hơn nửa đêm còn có người ăn vạ?!
Không đúng...
Sao người này lại nhìn khá quen?
Đây không phải là thẻ người tốt của cô sao?
Pháp y không làm, đổi nghề ăn vạ?
Bóng người kia vòng đến bên cửa sổ, giơ tay gõ gõ.
Sơ Tranh hạ cửa sổ xe xuống, khuôn mặt người đàn ông liền rõ ràng, hắn hơi xoay người, nhìn thẳng vào Sơ Tranh.
"Cẩm tiểu thư, muộn như vậy sao cô lại ở đây?"
Sơ Tranh ngờ vực: "Sao anh biết là tôi?"
"Tôi nhớ được xe Cẩm tiểu thư." Người đàn ông chậm rãi giải thích rõ.
Sơ Tranh: "..."
Có mà sắp xếp camera giám sát vào xe của cô thì có.
Nói không chừng còn thêm cả định vị gì đó nữa.
Ngôn Ngộ dừng vài giây: "Cẩm tiểu thư, không biết có thuận tiện cho tôi đi nhờ xe hay không?"
Ánh mắt Sơ Tranh đảo qua người hắn một vòng: "Thuận tiện."
Thẻ người tốt muốn đi nhờ xe, sao có thể cự tuyệt được.
Ngôn Ngộ vòng qua phía đối diện lên xe: "Làm phiền Cẩm tiểu thư."
Sơ Tranh vừa nổ máy xe, vừa hỏi: "Anh ở đây làm gì?"