Trong quá trình Ngôn Ngộ dưỡng thương, mặc dù ngoài miệng Sơ Tranh nói "một chút vết thương nhỏ", nhưng khắp nơi đều chăm sóc tỉ mỉ.
Muốn ngôi sao không cho ánh trăng, muốn ánh trăng không cho ngôi sao.
"Bảo bảo, em sủng anh như thế, sẽ làm hư anh."
"Em không sủng anh thì sủng ai?"
Nữ sinh giọng điệu tùy ý, lại rất đương nhiên.
Ngôn Ngộ sững sờ.
Trong máu có thứ gì đó đang xao động, liên đới trái tim của hắn cũng từng trận rung động.
Hắn nhấp môi dưới: "Bảo bảo, em thật tốt."
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh yếu ớt liếc hắn một cái: "Ăn đồ ăn của anh đi."
Ngôn Ngộ cười cúi đầu xuống uống canh, ban đêm Thẩm Tứ Minh làm xong việc, sang đây thăm hắn, còn mang theo mấy đồng nghiệp.
Sơ Tranh hầu hạ Ngôn Ngộ là đã rất nể tình, không có tâm tình hầu hạ bọn họ, Ngôn Ngộ lại không tiện ra ngoài, Sơ Tranh trực tiếp kêu người tới, đầu bếp đỉnh cấp của khách sạn năm sao khuynh tình hiến nghệ.
Có người ở bên kia gào: "Không nghĩ tới có một ngày, tôi cũng có thể được hưởng thụ đãi ngộ của nữ chính trong phim truyền hình, đợt này đúng là không uổng công."
Thẩm Tứ Minh nghiêng chân, hừ lạnh một tiếng: "Đáng tiếc cậu không có mệnh nữ chính."
"Thẩm đội, anh đừng có đả kích đội viên của mình như thế chứ? Tâm lý chịu thương tích rất nghiêm trọng."
Thẩm Tứ Minh chậc một tiếng: "Tôi thấy các cậu gần đây rất nhàn."
Gần đây không có vụ án gì, bọn họ cũng có thể thả lỏng một chút.
"Thẩm đội anh ngậm miệng lại đi!" Có đội viên vội vàng ngăn cản Thẩm Tứ Minh nói chuyện: "Chúng tôi cảm thấy cuộc sống như vậy rất tốt, thiên hạ thái bình, nhà nhà sung sướng."
"Đúng đúng đúng!" Thẩm đội vừa mở miệng nói, chính là miệng quạ đen.
Một đám người cướp lời, không cho phép Thẩm Tứ Minh nói chuyện.
Thẩm Tứ Minh không thú vị, quay lại nhìn Ngôn Ngộ bên kia.
Sơ Tranh ngồi ở bên cạnh xem máy tính, Ngôn Ngộ thì nhìn cô.
"Này."
Thẩm Tứ Minh chọc hắn một cái.
"Làm gì?" Biểu cảm si mê trên mặt Ngôn Ngộ, trong nháy mắt thu liễm xuống.
"Cậu học đại học trở mặt chuyên nghiệp à?" Thẩm Tứ Minh phun tào một câu: "Trông thấy tôi không vui như vậy sao? Đến, cười cho gia xem một cái."
Cạch ——
Tiếng đánh bàn phím của Sơ Tranh tăng lớn.
Thẩm Tứ Minh chỉ cảm thấy cổ mát lạnh.
Ngôn Ngộ chậm rãi nói: "Bảo bảo cho phép tôi cười cho cậu xem, tôi liền cười."
"Không cho phép."
Ngôn Ngộ nhún vai với Thẩm Tứ Minh.
Thẩm Tứ Minh xoa xoa cánh tay, nói thì thầm với Ngôn Ngộ: "Cậu cứ nghe lời cô ấy như vậy à?"
Ngôn Ngộ thở dài trong lòng.
Không nghe sẽ bị nhốt lại.
Đến cả mặt tôi cậu cũng không nhìn thấy được đâu.
Ngôn Ngộ không lên tiếng, Thẩm Tứ Minh liền tự mình lĩnh ngộ.
Vạn vạn không nghĩ tới, bông hoa đẹp nhất giới pháp y, lại là một tên sợ vợ.
Không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Không thể trông mặt mà bắt hình dong...
"Uống rượu." Không biết Thẩm Tứ Minh mò đâu ra hai chai rượu, đưa cho Ngôn Ngộ.
"Vết thương của hắn chưa khỏi." Sơ Tranh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Thẩm Tứ Minh: "Hai người có thể uống đồ uống."
Thẩm Tứ Minh: "..."
Ngôn Ngộ nhỏ giọng nói: "Chỉ uống một chút, không có gì đáng ngại."
"Không được." Sơ Tranh giọng điệu nghiêm túc, không cho phép cãi lại: "Khỏi rồi uống."
"Được được được, uống đồ uống, Ngôn đại pháp y của chúng ta là bệnh nhân." Thẩm Tứ Minh đem rượu đổi thành đồ uống: "Cẩm tổng, ngài bận rộn, đừng quản chúng tôi."
Thẩm Tứ Minh uống uống rồi lừa gạt Ngôn Ngộ đi sang một bên khác.
"Ngôn Ngộ, Cẩm tổng cường thế như vậy, sao cậu lại thích cô ấy?" Thẩm Tứ Minh hết sức tò mò.
Ngôn Ngộ giải thích một câu: "Cô ấy không cường thế."
"Còn không cường thế?"
"Cô ấy rất tốt với tôi." Bởi vì thương thế của hắn chưa khỏi, cho nên cô không cho phép mình uống, bình thường cho dù hắn muốn phá nhà phá cửa, cô cũng sẽ không quản hắn.
Sơ Tranh hạn chế cũng không khiến người ta cảm thấy bị kiềm chế.
Không gian cô cho mình rất rộng rãi, chỉ cần hắn không chạm tới lôi khu của cô, thì hắn muốn làm gì cũng được.
"Cậu thật sự thích cô ấy?"
Thẩm Tứ Minh nghe ra giọng điệu bảo bọc của Ngôn Ngộ, cảm thấy có chút không chân thực.
Ngôn Ngộ nhìn sang bên kia, nữ sinh ngồi ở trên ghế sofa, lúc này đang ngẩng đầu nhìn đám người làm ầm ĩ bên kia, đường cong sườn mặt được ánh sáng phác hoạ đến nhu hòa.
Hắn gật đầu: "Ừ. Tôi thích cô ấy, muốn ở bên cô ấy mãi mãi."
"Dù sao tôi cũng không thể nhìn thấu vị này." Thẩm Tứ Minh nói: "Có đôi khi cảm thấy cô ấy còn đáng sợ hơn cậu."
Thẩm Tứ Minh ngẫu nhiên trông thấy Sơ Tranh, luôn có một loại cảm giác, cô so với những tên tội phạm biến thái giết người càng kinh khủng, điên cuồng hơn rất nhiều.
Nhưng mà nhìn lại, vẫn là cô gái thanh lãnh lạnh lẽo, tự phụ thanh nhã kia.
"Thật sao."
Ngôn Ngộ nhịn không được bật cười.
Như thế mới tốt, bọn họ mới là một loại người.
…
Ban đêm.
Trong căn hộ chỉ có đèn đêm sáng rực.
Màn cửa trong phòng kéo ra một nửa, ánh trăng lọt vào, làm cả phòng đều nhiễm lên ánh sáng nhạt mông lung.
Mặt đất có một cái bóng thon dài di động.
Cái bóng kia lặng yên không một tiếng động, giống như quỷ mị.
Cái bóng đứng ở bên giường.
Người trên giường hình như có phát giác, chậm rãi mở mắt ra.
Hàn quang chợt lóe lên.
Tóc gáy trên toàn thân Sơ Tranh dựng lên, cọ một chút ngồi dậy.
"Ngôn Ngộ!"
Ngôn Ngộ cầm dao giải phẫu, đứng bên giường, nhìn cô không chớp mắt.
Đôi mắt kia phá lệ sáng, ở vào tình thế như vậy, làm người ta cực kì sợ hãi.
"Bảo bảo?" Hắn nghi hoặc lên tiếng.
"Anh làm gì?" Hù chết người, vừa mở mắt ra liền thấy một hình ảnh như thế, là ta bình thường đối xử với hắn không tốt sao?
Hơn nửa đêm còn muốn giết ta!
Vật nhỏ không có lương tâm!
Ngôn Ngộ cúi đầu nhìn dao giải phẫu trong tay một chút.
Loảng xoảng ——
Dao rơi trên sàn nhà.
"Anh đang làm gì?"
Ngôn Ngộ lắc đầu, nhếch khóe môi lên. Bộ dáng kia lại có mấy phần ủy khuất.
Sơ Tranh tức đến muốn nổ tung.
Là anh cầm dao, có ý đồ bất chính với em trước được không?
Anh ủy khuất cái gì!
"Vừa rồi anh muốn làm gì?" Sơ Tranh lạnh mặt hỏi.
Hầu kết Ngôn Ngộ lăn động một cái, hắn khom người xuống, ghé vào bên giường: "Bảo bảo, sờ tóc không?"
"Không." Sơ Tranh cự tuyệt: "Trả lời vấn đề của em, có phải anh muốn giết em không?"
"Anh không có..."
Ngôn Ngộ đem thần sắc ủy khuất hiện ra mặt.
"Vậy anh cầm dao làm gì?"
Ngôn Ngộ không giải thích được.
Sơ Tranh mở đèn lên, Ngôn Ngộ lập tức bại lộ trong ánh sáng, hắn có chút hoảng hốt cúi đầu xuống, ngón tay nắm thật chặt tay Sơ Tranh.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu.
"Cút lên đây."
Ngôn Ngộ dùng cả tay cả chân, thận trọng bò lên giường, ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh.
Sơ Tranh chống đỡ thân thể nhìn hắn: "Vừa rồi có phải là anh muốn giết em không?"
"Anh... anh mơ thấy ác mộng."
"Nói nghe một chút." Nếu không phải ác mộng thì xem em đánh anh thành ác mộng thế nào.
"Anh mơ thấy em muốn rời khỏi anh, còn nói không thích anh." Ngôn Ngộ nắm lấy tay áo cô: "Anh sợ. Bảo bảo, em sẽ rời khỏi anh sao?"
Trái tim Sơ Tranh vô cớ bị nhéo một cái, có chút khó chịu.
"Sẽ không."
"Mãi mãi cũng sẽ không sao?"
"Ừ."
Người đàn ông vươn tay, ôm lấy cô, đem mặt chôn trong cổ cô, trầm thấp nói: "Bảo bảo đã đồng ý với anh, thì không thể đổi ý, bằng không thì anh sẽ dùng những biện pháp khác, để bảo bảo vĩnh viễn ở lại bên cạnh anh."
Sơ Tranh sờ đầu hắn một chút, không lên tiếng.
Năm phút sau, Sơ Tranh xoay người nằm xuống: "Sáng mai lấy hết dao của anh ra đây cho em, còn để cho em nhìn thấy, cẩn thận chân của anh."
"... Ừm." Ngôn Ngộ ngừng một chút: "Bảo bảo nói là chân nào của anh?"
Biểu cảm của Ngôn Ngộ có chút thay đổi, ẩn ẩn hút khẩu khí.