Tam gia gia có bối phận tối cao trong thôn Giang gia cũng bị kinh động.
Giang Lương Nghiệp được người khiêng vào trong nhà, Tam gia gia bảo những người còn lại đều đợi ở ngoài phòng, chỉ cho Sơ Tranh và một nhà Giang Đại Sinh vào cửa, còn lại chính là mấy trưởng bối tương đối có uy tín trong thôn Giang gia.
"Hơn nửa đêm, các ngươi náo cái gì?" Tam gia gia gõ gậy, ngồi trên ghế đơn sơ, nghiêm mặt, nhìn qua rất không vui.
Giang Đại Sinh vừa muốn nói chuyện, Dương Thúy Thúy đã khóc lóc nói.
"Giang Sơ Tranh vu oan cho con ta, còn tâm ngoan thủ lạt đoạn mất mệnh căn của Lương Nghiệp, tuổi còn nhỏ đã ác độc như thế, không biết xấu hổ. Tam Gia, ngài phải làm chủ cho chúng ta."
Sơ Tranh không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng trong phòng.
"Nha đầu Sơ Tranh, chuyện đại nương ngươi nói là sự thật?"
Sơ Tranh bằng phẳng bình tĩnh trần thuật: "Giang Lương Nghiệp rắp tâm không tốt, nửa đêm xông vào phòng ta, ý đồ bất chính, ta tự vệ thì có vấn đề gì?"
Dương Thúy Thúy khóc càng lớn tiếng hơn.
"Tam Gia, ngài đừng nghe nàng nói hươu nói vượn, con trai của ta mặc dù hơi quậy phá, nhưng cũng biết lễ nghĩa liêm sỉ, sao lại xông phòng nàng, nàng vu oan cho con ta!!"
Tam gia gia giơ tay, áp lời Dương Thúy Thúy xuống.
Tam gia gia rất có uy vọng trong thôn, nghe nói lúc còn trẻ, từng đi lên chiến trường. Dương Thúy Thúy ở trước mặt lão ta, cũng có chút rụt rè.
Tam gia gia hỏi Sơ Tranh: "Ngươi nói Lương Nghiệp xông vào phòng ngươi, có bằng chứng gì?"
"Phòng ta khóa lại từ bên ngoài, chỉ có chìa khoá mới có thể mở ra, chìa khoá hẳn là còn đang ở trên người Giang Lương Nghiệp." Chìa khoá lúc ấy treo trên cửa, nhưng đã bị Sơ Tranh nhét về trên người Giang Lương Nghiệp.
Dương Thúy Thúy tìm cho Sơ Tranh một cửa hôn sự, việc này không ít người trong thôn đều biết.
Cũng biết Sơ Tranh không đồng ý, bị Dương Thúy Thúy nhốt lại.
Nhưng chuyện này ở nông thôn là chuyện rất bình thường, bởi vậy không có ai cảm thấy kỳ quái.
Sơ Tranh đang bị nhốt, phòng chắc chắn đã khóa lại.
Trước đó Dương Thúy Thúy tức điên lên, lúc này nghe thấy Sơ Tranh nói, đáy lòng lập tức hơi lộp bộp một chút.
Một trưởng bối bên cạnh, lập tức đi đến tìm kiếm trên người Giang Lương Nghiệp, quả nhiên lấy ra được một cái chìa khóa.
Chìa khoá vừa vặn là chìa khóa của phòng Sơ Tranh.
Giang Lương Nghiệp thế nhưng là ca ca của Giang Sơ Tranh!
Nhưng mà bình thường Giang Lương Nghiệp cũng không phải loại người lương thiện gì.
Không ít người đều tận mắt nhìn thấy, Giang Lương Nghiệp mang theo mấy tên hỗn đản trong thôn, khi dễ Sơ Tranh...
Dương Thúy Thúy khóc càng dữ dội hơn: "Lương Nghiệp là ca của ngươi, sao lại làm thế với ngươi được, ta thấy ngươi là bất mãn với nhà chúng ta, trả thù chúng ta thì có! Về sau huyết mạch của Đại Sinh liền đoạn tử tuyệt tôn, thế này thì sống kiểu gì được nữa! Tam Gia, ngài nhất định phải làm chủ cho Lương Nghiệp, hắn còn trẻ như vậy, vợ cũng chưa cưới, mà đã bị nàng hủy hoại cả một đời!!"
Dương Thúy Thúy lặp đi lặp lại chuyện đoạn tử tuyệt tôn.
Sắc mặt Giang Đại Sinh càng ngày càng nặng.
Hiển nhiên là bị kích thích.
Mấy tên trưởng bối còn lại, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại*.
(* 不 孝 有 三,無 後 為 大: Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại, nghĩa là ‘bất hiếu có ba điều, mà không có con nối dõi là tội lớn nhất.)
"Cái này thì phải hỏi con của ngươi, có phải là không bằng cầm thú không, đến ngay cả muội muội của mình cũng không buông tha." Sơ Tranh tiếp lời mụ, còn tiện thể mắng Giang Lương Nghiệp.
Dương Thúy Thúy: "..."
Tam gia gia đã có tuổi, đôi mắt đã không tốt lắm, nhìn người đều khá mơ hồ, nhưng đầu óc vẫn chưa mơ hồ.
Lão ta nhìn về phía đại phu trong thôn: "Lúc nào Lương Nghiệp có thể tỉnh lại?"
"Tam Gia, chuyện này khó mà nói được." Đại phu trong thôn không dám hứa chắc.
Đại phu vừa dứt lời dưới, liền nghe thấy giường bên kia có động tĩnh.
Giang Lương Nghiệp tỉnh lại.
Nửa người dưới đau đớn, làm Giang Lương Nghiệp kêu ra tiếng.
Đại phu và hai người nữa vất vả lắm mới có thể đè gã lại.
"Con trai ta." Dương Thúy Thúy bổ nhào qua.
"Nương... Nương..." Giang Lương Nghiệp hoảng sợ không thôi: "Có phải con thành phế nhân rồi không? Có phải là con không thể..."
Dương Thúy Thúy không dám nói lời thật, sợ kích thích đến gã.
"Lương Nghiệp con đừng sợ, rồi sẽ tốt hơn."
"Không... Không tốt được..." Giang Lương Nghiệp lắc đầu, gã nhớ được rất rõ ràng: "Không! Các ngươi thả ta ra!!"
"Lương Nghiệp, ngươi bình tĩnh một chút!"
Mấy người hợp sức đè Giang Lương Nghiệp lại.
Cũng may lúc này khí lực của Giang Lương Nghiệp không tính là lớn, Dương Thúy Thúy đau lòng đến không chịu được.
Chờ Giang Lương Nghiệp tỉnh táo lại, Tam gia gia chống gậy đi qua: "Lương Nghiệp, tối hôm nay xảy ra chuyện gì?"
Trên mặt Giang Lương Nghiệp có chút đần độn, nghe thấy lời của Tam gia gia, trong đầu lập tức tỉnh táo, vốn định cáo trạng, vừa quay đầu liền đối diện với ánh mắt băng lãnh của Sơ Tranh.
Gã giống như lại trở về cảnh tượng lúc đó.
Gã nghe Giang Ngọc Ngọc nói, cô bị giam lại, sắp gả cho Trương viên ngoại thôn bên cạnh.
Ban đêm gã uống một chút rượu, nằm ở trên giường càng nghĩ càng khó chịu, thế là cầm chìa khóa đến phòng cô.
Đáy lòng âm thầm nghĩ đến, dù sao lão già kia cũng có lòng mà không có sức, tiện nghi cho người ngoài, còn không bằng để mình nếm thử trước đã.
Bình thường khi dễ Giang Sơ Tranh, nàng cũng không dám cáo trạng.
Giang Lương Nghiệp cảm thấy mình chỉ cần uy hiếp một phen, thì nàng sẽ không dám nói ra.
Về phần nàng là muội muội mình, Giang Lương Nghiệp mới không quan tâm.
Cũng không phải muội muội thân sinh của gã.
Thế nhưng gã không nghĩ tới, vừa tiến vào, cô đã đứng đấy đợi gã.
Giống như biết gã sẽ đến.
Còn...
Giang Lương Nghiệp nhớ tới cảnh tượng lúc đó, liền cảm thấy sau sống lưng phát lạnh, mệnh căn tử giống như bị người chặt đứt một lần nữa.
Trước mặt gã lúc này đâu còn là dã nha đầu cha chết mẹ chết kia nữa, rõ ràng chính là một ác bá.
"Lương Nghiệp, chuyện gì xảy ra, ngươi nói đi, Tam gia gia ngươi ở đây, ngươi yên tâm mà nói, có phải là nàng giở trò quỷ không?"
"Là, là là... Là ta..." Giang Lương Nghiệp bị Sơ Tranh nhìn chằm chằm, căn bản không dám nói lung tung.