Ngày đó mưa còn chưa tạnh, bà nội của cô bé liền trở về, bà ấy đứng trong mưa, vẫy tay về phía bên này.
Tiểu Mộ Thâm hờ hững nhìn.
Đó là lần đầu tiên hắn nói chuyện với cô ấy.
Lần thứ hai nói chuyện với cô bé, là lúc có người khi dễ hắn, hắn bị mấy đứa trẻ kia xô đẩy đánh chửi.
Cô bé đột nhiên đứng ra, giằng co với những đứa trẻ kia.
Cô bé này có một người cha siêu hung dữ, trẻ con ở đây đều biết, không dám chọc cô ấy, dồn dập tản ra.
"Có đau không?" Cô bé con kéo hắn lên, đau lòng nhìn vết trầy da trên người hắn.
Tiểu Mộ Thâm lắc đầu.
"Chắc chắn là rất đau."
Cô bé tìm tòi trên người, lại lấy ra một viên kẹo đường.
"Ăn kẹo đi, kẹo đường rất ngọt."
Cô bé con mềm mềm mại mại cười, nụ cười kia giống như dừng lại trong ánh nắng chiều.
Ngày đó, Tiểu Mộ Thâm biết tên của cô ấy.
Về sau...
Về sau rất nhiều lần.
Cô ấy luôn xuất hiện bên cạnh hắn, ngẫu nhiên mời hắn ăn kẹo, kẹo đường của cô bé luôn luôn cổ quái kỳ lạ, rất nhiều nhãn hiệu, nghe nói là cha cô ấy mang về.
Có đôi khi Tiểu Mộ Thâm cũng nghĩ không thông.
Hoàn cảnh trong nhà cô ấy hẳn là rất tốt, vì sao còn muốn ở mãi nơi này không dời đi.
"Bởi vì bà nội ở đây cả một đời rồi." Cô bé giòn tan mà nói: "Cha em phải làm việc, cho nên em chỉ có thể ở cùng bà nội."
Tiểu Mộ Thâm nhìn theo tay cô bé, giấy gói kẹo xinh đẹp dưới ánh mặt trời, màu sắc đẹp đẽ như ngôi sao lọt vào dòng sông.
Tiểu Sơ Tranh có một bản notebook rất dày, bên trong đều là giấy gói kẹo xinh đẹp.
Tiểu Sơ Tranh từng cho hắn xem, quả thực rất xinh đẹp.
"Ba ba nói, kẹo đường ngọt, có thể xua tan hết thảy tâm tình không tốt."
...
Sau khi bọn họ quen biết nhau, kỳ thật cũng chưa từng xảy ra chuyện gì đặc biệt quan trọng, chỉ sống cuộc sống như những người khác.
Về sau, cha cô bé qua đời.
Cô ấy sống cùng bà nội, nhưng vẫn không hề thiếu tiền, bà nội cô ấy cũng rất cưng chiều cô ấy, cô ấy vẫn là một công chúa nhỏ làm người ghen tị.
Cứ như vậy trôi qua mấy năm.
Hôm đó trời nắng, Mộ Thâm tan học trở về, phát hiện bầu không khí trong khu nhà không đúng lắm,
Mộ Thâm trông thấy một mình cô ấy ngồi dưới gốc cây đại thụ đã khô héo ở trong sân.
Thời tiết rất nóng, làn da của cô ấy bị phơi đến đỏ lên, nước mắt vô thanh vô tức chảy xuống.
"Sao... sao thế?"
Mộ Thâm đi đến trước mặt cô ấy, hỏi.
Tiểu Sơ Tranh ngẩng đầu, thanh âm của cô gái nhỏ mang theo sự nghẹn ngào: "Bà nội mất rồi."
Mộ Thâm không biết nên nói cái gì, chỉ có thể trầm mặc đứng cùng cô ấy dưới ánh nắng.
Khi bà nội mất có lưu lại một khoản tiền, người trong khu nhà thay cô ấy liên hệ, làm tang lễ.
Nơi sống của cô ấy lại trở thành một vấn đề.
Ngay lúc mọi người phát sầu, một người phụ nữ xuất hiện, tự xưng là mẹ cô ấy, đến mang cô ấy rời đi.
Ngày rời đi, cô ấy đến tìm hắn.
"Về sau có khả năng chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa, cái này tặng cho anh." Cô ấy để quyển notebook kia lại cho hắn, đồng thời còn cho hắn mấy viên kẹo đường.
"Ca ca, hẹn gặp lại."
Mộ Thâm nhìn cô ấy leo lên chiếc xe ngừng lại ở ngoài viện, đó là một chiếc xe mà mọi người chưa từng thấy qua, không giống với những chiếc xe chạy trên đường, nhìn xa hoa hơn nhiều.
Mộ Thâm xiết chặt notebook trong tay.
Bất kể lúc nào, cô ấy đều là trăng sáng trên trời.
...
Mộ Thâm đối với cô ấy đại khái cũng chỉ có một chút tình cảm của bạn chơi cùng, sau khi cô ấy rời đi, Mộ Thâm dần dần quên đi cô ấy.
Nhưng vẫn tồn tại thói quen ăn kẹo và lưu giữ giấy gói kẹo, hắn không biết giữ lại để làm gì.
Có lẽ là bởi vì câu nói của cô bé kia -- kẹo đường ngọt, có thể xua tan hết thảy tâm tình không tốt.
Cuộc sống cực khổ.
Ăn kẹo có thể giải được.
...
Mộ Thâm không nghĩ tới, bọn họ sẽ gặp gỡ lần nữa.
Lại ở dưới tình huống như thế, nhiều người như vậy, một mình cô có thể thu phục hết.
Hắn cũng không biết vì sao, lúc ấy có người đuổi theo, hắn lại kéo cô chạy.
Về sau hắn nghe thấy tên của cô.
Hắn dần dần đem người trước mặt này, chồng lên cô bé mềm mềm mại mại trong trí nhớ.
Giống...
Nhưng lại không giống.
Lần nữa gặp gỡ, chính là trong hẻm nhỏ kia.
Tình huống lúc đó của hắn không tốt...
Mộ Thâm cũng không nói rõ trạng thái lúc ấy của hắn là thế nào, giống như bị người khống chế hành vi, hắn chỉ có thể nhìn, lại không thể ngăn cản.
Lửa giận làm hắn mất lý trí.
Sau đó cô xuất hiện.
Cô nói -- giết người đối với anh không tốt, anh không nên giết người.
Mộ Thâm không biết rốt cuộc cô có nhớ người bạn từng chơi cùng với cô ngày bé hay không.
Mấy lần hắn muốn hỏi, nhưng đều không hỏi.
Tận đến khi cô chủ động hỏi.
Từ phản ứng của cô, Mộ Thâm biết được, cô cũng không có hứng thú với quá khứ, thậm chí không quá muốn đề cập đến.
Thích cô, là chuyện Mộ Thâm không cách nào khống chế.
Hắn vẫn cảm thấy cô không giống như khi còn bé...
Mãi đến đêm hôm đó, cô nói phải thích cô của bây giờ.
Mặc dù Mộ Thâm cảm thấy chuyện khi còn bé, có chút ảnh hưởng đối với hắn, nhưng hắn thích cô, là bắt đầu từ lúc gặp được cô lần nữa.
Hắn thích chính là... Sơ Tranh sau khi lớn lên.
***
Thẻ người tốt ở vị diện này cứ làm tớ thương thương làm sao ấy.
Không biết các cậu có để ý 1 chi tiết không, khi lần đầu gặp nhau, Mộ Thâm xin add wechat của Sơ Tranh, Sơ Tranh bảo anh ấy lấy điện thoại ra quét mã, nhưng anh ấy chỉ báo một dãy số. Sau đó có chi tiết là màn hình điện thoại của anh ấy bị vỡ, cắt ngang qua cả màn hình. Nói thật, làm đến đó cứ thấy nghẹn nghẹn =))
Với cả chi tiết khi Sơ Tranh mời anh ấy đi ăn, Mộ Thâm đi vay tiền và ghi chú lại rõ ràng, cả tình tiết tìm bà nội lần này nữa.
Để ý thật kỹ thì qua 22 vị diện thẻ người tốt thường không có gia đình, hoặc có cũng như không, chỉ ngoại trừ Tấn Ninh có gia đình yên ấm, nhưng cũng không thấy anh ấy bộc lộ tình cảm lắm với gia đình.
Cho nên tình cảm của Mộ Thâm đối với bà nội lần này thật sự làm tớ thấy cảm động...
Còn 1 chương nữa là full vị diện, nhưng thôi để ngày mai vậy, hôm nay đi mưa về, giờ đầu óc nó cứ bay bay 😅
Edit và beta có mấy chương truyện mà chưa bao giờ thấy nó lâu như vậy:<<<