Nước trên đất cũng không nhiều, chỉ vừa đủ để có thể phát động cảnh báo.
Tiến vào mà cửa cũng không bị phá hư.
Hẳn không phải là người làm.
"Nước này..." Hồ Thạc chỉ vào chỗ nước kia, làm sao tới được?
Không phải người làm, vậy cũng chỉ có...
Sơ Tranh quan sát phòng máy một chút: "Nơi này có khí tức của linh trị nồng đậm, chắc là thứ đồ chơi kia mang vào, chẳng qua là vì nước có thể mang vào không nhiều, nên chỉ có thể tạo thành hậu quả như vậy."
Sinh vật không biết không có thực thể, nhưng nước có thực thể.
Trừ phi có một số năng lực đặc thù, nếu không muốn mang theo thực thể nước, trống rỗng tiến vào nơi này, thì phải bỏ chút công sức.
Nói không chừng số nước này đều là mang từng chút từng chút vào, không ngừng tích góp được.
Sơ Tranh cũng rất đáng tiếc thay hắc thủ phía sau màn.
Vất vả lắm mới góp nhặt được nhiều nước như vậy, đủ phát động cảnh báo...
Hồ Thạc cảm thấy phía sau lưng phát lạnh, lông tơ toàn thân dựng lên, nơi này có thứ đó à.
Hồ Thạc nhìn quanh hai bên: "Vậy... Vật kia vẫn còn ở đây sao?"
"Không ở."
Hồ Thạc thở phào.
Hù chết hắn.
"Nơi này rất quan trọng?"
Hồ Thạc có chút do dự: "Nơi này... Kết nối với khoang trò chơi của tiên sinh, cũng là máy chủ tổng của game Phồn Tinh."
Vì an toàn của tiên sinh, toàn bộ game Phồn Tinh vẫn đang vận hành.
Nếu như nơi này xảy ra sai lầm gì, hậu quả thế nào, Hồ Thạc cũng không dám nghĩ.
-
Hồ Thạc khóa kỹ phòng máy lại, lại tăng thêm mấy tầng mật mã, cùng Sơ Tranh trở lại phía trên.
Quả nhiên phía trên chẳng có chuyện gì.
Cũng không đúng.
Có chút chuyện.
Người máy tự mở một bản nhạc phi thường có tiết tấu.
Đang đong đưa trái phải trên khoang trò chơi, nhảy vũ điệu ma quỷ của máy móc.
Tay nhỏ chân ngắn kia, nhìn có chút ngốc, lại có chút đáng yêu.
Hồ Thạc nhìn Sơ Tranh, người máy của ngài cũng có cá tính như vậy sao?
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh điểm trong không khí một cái, màn hình 3D biến mất, tiếng nhạc ngừng lại.
"Khụ khụ... Sơ Tranh tiểu thư, chuyện vừa rồi, ngài có suy nghĩ gì không?" Hồ Thạc đã trải qua đủ nhiều sự kiện quỷ dị ở đây, bây giờ đầu óc rối tung như cuộn chỉ, hoàn toàn không tìm được chút manh mối nào.
Sơ Tranh ấn lấy người máy đang muốn nhảy nhót, nghiêm túc lại nghiêm túc nói: "Đầu tiên anh phải biết rõ một vấn đề."
"Vấn đề gì?"
Sơ Tranh nhìn về phía Hồ Thạc, Hồ Thạc lập tức đứng thẳng, xuất ra 300% nghiêm túc.
"Lúc nào ăn cơm."
"..."
Khi Sơ Tranh tới là buổi sáng, hiện tại đã là giữa trưa, nên ăn cơm trưa.
Hồ Thạc để người máy nội trợ đi chuẩn bị cơm trưa.
Cơm trưa người máy nội trợ làm đều chế biến nghiêm ngặt dựa theo thực đơn, mỗi một gram đều nắm giữ thập phần nghiêm ngặt, hương vị không cần phải nói.
Sơ Tranh ăn uống no đủ, dựa vào ghế nghỉ ngơi.
Hồ Thạc cơ bản không ăn chút nào, chọc đồ ăn trong mâm, chờ Sơ Tranh thả bát, hắn lập tức buông xuống theo.
"Đầu tiên anh phải biết rõ một vấn đề." Sơ Tranh lặp lại câu nói trước đó.
"..."
Hồ Thạc không dám tùy tiện đáp lời.
Sợ lại giống như vừa rồi.
Chỉ có thể nhìn Sơ Tranh.
Sơ Tranh ném cái khăn lau miệng lên trên bàn: "Mục đích của đối phương là gì."
Hồ Thạc: "Trước đó tôi cảm thấy hắn hướng đến tiên sinh nhà chúng tôi, nhưng chuyện ngày hôm nay... Tôi lại không chắc chắn lắm."
Phá hư phòng máy chủ, đương nhiên cũng có thể làm tiên sinh lâm vào tình trạng nguy hiểm hơn.
Nhưng mà...
Vì sao lại chọn hai cái máy chủ không quan trọng kia?
Chẳng lẽ lại là thứ kia không biết máy chủ nào quan trọng sao?
"Sơ Tranh tiểu thư..."
Sơ Tranh giơ tay ngăn cản Hồ Thạc nói chuyện: "Chuyện này không nằm trong phạm vi chức trách của tôi, nó xuất hiện tôi sẽ giúp anh giải quyết, những chuyện còn lại, anh tự mình giải quyết."
"..."
Hồ Thạc ngẫm lại câu nói vừa rồi của Sơ Tranh...
Đầu tiên "anh" phải biết rõ một vấn đề.
Cô căn bản không tính bản thân mình vào trong đó.
Đương nhiên lúc đầu cô cũng đã nói rất rõ ràng, chuyện bên ngoài phạm vi chức trách, không liên quan gì đến cô.
Hồ Thạc cũng không tiện tiếp tục thảo luận với Sơ Tranh.
Sơ Tranh chậm rãi lắc lư trở về gian phòng đặt khoang trò chơi.
Người máy vẫn còn đang ở trên khoang trò chơi lắc lắc bên trái, xoay xoay bên phải.
"Chủ nhân, ta nhảy có đẹp không?"
"Bài tập thể dục của lão niên?"
"..." Người máy hừ một tiếng: "Người ta đang nhảy điệu waltz."
"Điệu waltz đắc tội với ngươi à?"
"Không có a... "
"Vậy ngươi vũ nhục điệu waltz làm gì."
Người máy chống nạnh, thở phì phò nói: "Chủ nhân ngài như thế sẽ mất đi ta đó!"
"Ồ."
Sơ Tranh không thèm quan tâm đến nó, ánh mắt đặt trên khoang trò chơi.
Người máy không vui, muốn tìm cảm giác tồn tại.
Cùm cụp cùm cụp đi đến phạm vi mà ánh mắt Sơ Tranh có thể chạm tới.
"Chủ nhân ngài đang làm gì thế?"
"Suy nghĩ."
"Suy nghĩ cái gì?"
"Làm sao phá hủy ngươi."
"..."
Người máy vẫn sợ Sơ Tranh.
Ủy khuất ba ba đi đến bên cạnh ngồi xổm vẽ vòng tròn.
Sơ Tranh đang suy nghĩ Vương bát đản và game Phồn Tinh này, rốt cuộc có quan hệ với nhau không.
Nếu có quan hệ, vậy trong trò chơi kia, hiện tại cũng chỉ có một người chơi... Cũng chính là vị trước mặt này, tổng giám đốc công ty Phồn Tinh, Tinh Tuyệt tiên sinh.
Vậy thẻ người tốt của cô, có phải là hắn không?
Vương bát đản chắc chắn biết.
Nhưng miệng con hàng này rất kín, không chịu nói.
Chắc chắn có âm mưu.
Nhưng rốt cuộc là âm mưu gì, tạm thời Sơ Tranh vẫn chưa nghĩ ra.
Chuyện này quá ít manh mối.
"Chủ nhân, đã tới giờ tan tầm."
Người máy nhắc nhở Sơ Tranh.
Sơ Tranh nhìn thời gian.
Thời gian vậy mà lại bất tri bất giác trôi qua...
Sơ Tranh cầm người máy rời đi.
Cô đi tới cửa, quay đầu nhìn khoang trò chơi một chút.
Lại đi trở về, tìm tòi phía dưới khoang trò chơi một chút, sau đó nhanh chân rời đi.
Hồ Thạc vừa từ bên ngoài trở về, Sơ Tranh đi đến cửa lớn, hắn vừa vặn tiến vào.
"Sơ Tranh tiểu thư, ngài phải đi à?"
"Tan tầm."
"..."
Thật sự không thể thích ứng.
Lần đầu nhìn thấy vệ sĩ, mà còn có chế độ làm việc tám tiếng.
Nhưng hắn không dám nói gì.
"Sơ Tranh tiểu thư đi thong thả."
Sơ Tranh đi được một đoạn, Hồ Thạc đột nhiên đuổi tới, gọi cô lại.
"Sơ Tranh tiểu thư, loại sinh vật này..." Hồ Thạc cẩn thận hỏi: "Nó có thể bị con người sai khiến không?"
"Có thể." Sơ Tranh nói.
Hồ Thạc cảm thấy tứ chi phát lạnh.
Hắn đưa mắt nhìn Sơ Tranh rời đi, đẩy hành trình đã sắp xếp tiếp theo xuống, đến đại học khoa học kỹ thật Kinh Nam tìm Tô Đề Nguyệt.
"Hồ tiên sinh?" Tô Đề Nguyệt hơi ngoài ý muốn: "Xảy ra chuyện gì sao?"
"Có thể tìm một chỗ nói chuyện không?"
Tô Đề Nguyệt nhìn người xung quanh một chút, gật đầu, dẫn hắn đến phòng làm việc của mình.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Hôm nay Sơ Tranh tiểu thư đến đây, phát sinh một chuyện."
Hồ Thạc đem chuyện của phòng máy, nói lại với Tô Đề Nguyệt một lần.
"Tôi cảm thấy thứ kia là bị người sai khiến." Hồ Thạc cũng nói ra suy đoán của mình: "Mặc dù có mấy lần tiên sinh đều suýt xảy ra chuyện, nhưng cuối cùng đều biến nguy thành an. Dựa theo lời giáo sư Tô và Sơ Tranh tiểu thư nói, nếu như thứ kia thật sự muốn giết chết tiên sinh, vậy hẳn là dễ như trở bàn tay, tại sao phải làm những chuyện vô nghĩa này?"
"Bị người sai khiến..." Đôi mắt dưới mắt kính gọng vàng của Tô Đề Nguyệt có chút ngưng trọng: "Việc này tôi còn chưa từng nghe qua."
Tô Đề Nguyệt tiếp xúc với những chuyện này, còn chưa từng nghe nói, sinh vật không biết có thể bị con người sai khiến.
"Tôi đã hỏi Sơ Tranh tiểu thư, cô ấy nói... có thể."
"Cô ấy thật sự nói như vậy?"
Hồ Thạc nặng nề gật đầu.
Giáo sư Tô trầm ngâm một lát: "Nếu như quả thật là thế, thì hắc thủ phía sau màn chắc chắn có mưu đồ khác."