Cái con bị bắt được này, chỉ biết mình phải nghĩ cách, lấy được mật mã của cửa kim loại, hoặc là mở cửa ra cũng được.
Theo lý thuyết nó nhìn lén được mật mã hẳn là rất dễ dàng.
Nhưng mà lần nào Hồ Thạc nhập mật mã cũng đều rất dài, còn có chữ cái và con số đan xen... Chủ yếu là dài quá nó không nhớ được.
Còn không chỉ có một cánh cửa.
Chuyện này rất khó khăn đối với nó.
Lần trước vất vả lắm mới làm cho Hồ Thạc cửa mở ra.
Kết quả đụng phải Sơ Tranh, kế hoạch thất bại.
Vào phòng máy để làm gì, đây không phải chuyện nó có thể hiểu được.
Mà nó còn có một nhiệm vụ, nếu như có thể, tận lực giết chết tổng giám đốc Phồn Tinh—— Tinh Tuyệt.
Cho nên trong trang viên mới phát sinh những chuyện kỳ quái kia.
Người sai sử phía sau màn là ai, nó không biết.
Đối phương trốn rất kỹ.
Cho dù bắt được nó, nhưng người phía sau màn chưa giải quyết được, thì sẽ còn có những nguy hiểm khác.
Chuyện này còn chưa kết thúc.
Lấy tiền của người, phải giúp người tiêu trừ tai họa.
Cuộc sống không dễ dàng, ta nhịn.
Sơ Tranh mặt không cảm xúc ngồi trở lại, dữ dằn mở cái bình ra.
Hành vi của Sơ Tranh dọa Tô Đề Nguyệt sợ nhảy dựng: "Sơ Tranh tiểu thư..."
Mở bình ra như thế này, sinh vật không biết có 90% tỷ lệ chạy trốn.
Nhưng mà Sơ Tranh lật ngược cái bình lại, lật mấy lần mà cũng không đổ được sinh vật không biết bên trong ra.
Tư thế kia giống như đang đổ rác.
Sinh vật không biết giống như một đống mực nước màu đen, còn chưa mở thân thể ra, liền bị người một tay đè lại.
Giãy dụa đập vào trên đài kim loại có góc có cạnh.
Sơ Tranh lúc này tựa như đang ấn lấy một con cá, tùy thời chuẩn bị giết.
Tô Đề Nguyệt: "..."
Ngón tay Sơ Tranh tìm tòi trong đống mực đậm kia, một lát sau túm ra một mảnh kim loại hình tam giác.
Cùng thời điểm khi mảnh kim loại bị lôi ra ngoài, Tô Đề Nguyệt nghe thấy dụng cụ đo lường Linh trị vang lên âm thanh nhắc nhở.
Y mò ra xem xét.
Linh trị dao động 147...
Sơ Tranh ném mảnh kim loại lên trên bàn, mảnh kim loại bật lên hai lần, phát ra âm thanh thanh thúy.
Sơ Tranh vỗ một tát xuống đống mực nước kia, tàn nhẫn lại hung hãn.
"Thứ đồ chơi này, ai cho ngươi?"
Một đạo thanh âm lanh lảnh vang lên: "Một người... Người rất lợi hại."
Nó nói chuyện giống như đứa bé bi bô tập nói, phát âm không rõ lắm, nghe hết sức không được tự nhiên.
Sinh vật không biết luôn bắt chước nhân loại nói chuyện, sinh vật không biết này hẳn là rất ít khi bắt chước nhân loại, cho nên mới phát âm không rõ ràng thế này.
Về phần bọn nó phát ra tiếng thế nào, dùng khoa học hiện tại vẫn không có cách nào giải thích được, dù sao bọn nó chính là có thể.
Vậy đại khái chính là thiên phú dị bẩm đi.
Sơ Tranh bắt được từ mấu chốt: "Người, hay là đồng loại của ngươi?"
"Đồng... Người..." Sinh vật không biết mơ hồ mở miệng: "Ta không biết... Trên người hắn có khí tức của người, cũng có khí tức của đồng loại."
Nó nhớ rõ nhất, chính là người kia rất đáng sợ.
"Sống nhờ?" Tô Đề Nguyệt nói: "Như thế thì trên thân con người sẽ xuất hiện Linh trị dao động."
"Ừ." Sơ Tranh không phản bác.
Đây đúng là cách duy nhất có thể giải thích.
Sơ Tranh hỏi nó: "Ngoại trừ ngươi, còn có ai?"
"Không... Không biết..." Sinh vật không biết rõ ràng rất sợ hãi: "Ta thật sự không biết, đừng giết ta, những gì ta biết đều nói cho ngươi hết rồi."
Sơ Tranh nhét nó về trong bình.
"Chính là thứ này, che giấu hơi thở của nó?" Tô Đề Nguyệt nhìn mảnh kim loại lưu lại, nghi hoặc hiện ra mặt: "Đây là cái gì?"
Kim loại?
Sao có thể che giấu hơi thở của sinh vật không biết?
Sơ Tranh kéo mảnh kim loại qua, đầu ngón tay thon dài trắng nõn nắm lấy nó, hơi dùng sức.
Mảnh kim loại răng rắc một tiếng, vỡ ra từ chính giữa.
Ánh sáng lấm ta lấm tấm, từ khe hở tản mát ra.
Tô Đề Nguyệt biết đây là cái gì.
Linh Phách.
Cái từ này do ai phát minh ra thì đã không thể nào biết được nữa, nhưng y biết, Sơ Tranh cũng gọi nó như thế.
Nhưng ánh sáng kia rất yếu, rất ít...
Sinh vật không biết bình thường, Linh Phách không nên ít như vậy.
Tô Đề Nguyệt hơi há miệng ra, mang theo nghi ngờ nói: "Đây là sinh vật không biết?" Không đúng lắm.
Ánh mắt lạnh băng của Sơ Tranh rơi trên mảnh kim loại bể nát, cánh môi khẽ mở: "Hoặc là nói, một bộ phận của sinh vật không biết."
Đây không phải K6 hoàn chỉnh.
Chỉ là đưa một bộ phận của nó vào bên trong mảnh kim loại này.
Sinh vật không biết mang theo nó, liền có thể che giấu Linh trị dao động.
Đơn giản mà nói ——K6 bị phanh thây, thứ bọn họ mang theo là thi thể của K6.
Cho dù sinh vật không biết bị phanh thây, bản thân bọn họ có năng lực, thì vẫn có thể lợi dụng.
Tô Đề Nguyệt không quá lý giải câu nói này.
"Có ý gì?" Giáo sư Tô không hiểu liền hỏi.
"Tôi không có nghĩa vụ phải giải thích nghi hoặc cho anh." Sơ Tranh liền rất không nể mặt.
Dựa vào cái gì mà ta tìm được manh mối, liền phải giải thích cho ngươi.
Duỗi tay dài như thế là không được!
Tô Đề Nguyệt: "..."
Sao giao lưu với cô lại khó khăn như vậy chứ.
Với manh mối hiện tại, bọn họ biết, phía sau còn có người hoặc là sinh vật không biết, muốn giết chết Tinh Tuyệt, còn muốn mật mã của phòng máy.
Nguyên nhân: Không biết.
-
Mảnh kim loại tương tự.
Tương tự K6 có thể ẩn tàng Linh trị dao động.
Vậy hắc thủ phía sau màn này là cùng một người?
Hay là trùng hợp?
Sơ Tranh không tin có chuyện trùng hợp như vậy.
Giữa hai chuyện này chắc chắn có liên hệ.
Nhưng thứ hiện tại bị bọn họ bắt được, hỏi gì cũng không biết, căn bản không có nhiều manh mối hơn.
Một lúc sau Hồ Thạc mới trở về.
Vừa rồi Tô Đề Nguyệt đã nói qua với Hồ Thạc.
Hồ Thạc cũng tâm trạng nặng nề, Tô Đề Nguyệt và Hồ Thạc nói nhỏ vài câu, có lẽ là nói lại chuyện vừa rồi mình và Sơ Tranh "thảo luận".
Vẻ ngưng trọng giữa hai đầu lông mày Hồ Thạc càng nặng hơn.
Vẫn không tìm được manh mối của hung thủ phía sau màn.
Một ngày mà nguy hiểm của tiên sinh chưa được giải trừ, thì Hồ Thạc không thể an tâm được.
Tô Đề Nguyệt nhìn thời gian: "Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta cũng không đưa ra được kết luận gì, vậy tôi về trước, có đầu mối gì, tôi sẽ lập tức thông báo cho Hồ tiên sinh."
Hồ Thạc gật đầu, làm dấu tay xin mời: "Tôi tiễn giáo sư Tô."
Tô Đề Nguyệt không cự tuyệt.
Hai người một trước một sau đi ra ngoài.
Tô Đề Nguyệt đột nhiên dừng lại, quay đầu, kính mắt hơi phản quang, khiến cho ánh mắt của y trở nên sắc bén: "Sơ Tranh tiểu thư, cô định xử lý nó thế nào?"
Nó, chỉ sinh vật không biết trong bình.
Sơ Tranh liếc nhìn cái bình trên bàn một chút: "Mắc mớ gì tới anh."
Đây là thứ ta bắt được!
Ta muốn xử lý thế nào thì xử thế ấy!
Mắc mớ gì tới ngươi!
Tô Đề Nguyệt xoay người, lễ phép lại ôn hòa hỏi: "Sơ Tranh tiểu thư, nếu như có thể, thì có thể giao nó cho tôi được không? Những chuyện cô có thể hỏi đều đã hỏi xong, nó đối với cô mà nói, cũng không có tác dụng gì."
Đầu ngón tay Sơ Tranh gõ lên cái bình một chút, không rõ ý vị nói: "Anh định cho nó một con đường sống?"
Tô Đề Nguyệt cân nhắc lời nói: "Ban quản lý của chúng tôi, sẽ xử lý công bằng..."
Sơ Tranh hờ hững cự tuyệt: "Tôi sẽ không cho anh." Đây là do ta bắt được.
"..."
Sơ Tranh cầm cái bình, tiến vào trong gian phòng.
Sơ Tranh vứt cái bình trong tay ra: "Xem như ngươi xui xẻo, rơi vào tay ta."
Sinh vật không biết trong bình dường như nghe hiểu được, dùng giọng nói lanh lảnh, ê a hai tiếng.
Cô đặt cái bình lên trên khoang trò chơi.
Ánh sáng trong khoang trò chơi nhu hòa, hắt lên trên mặt cô, phác hoạ ra hình dáng tinh xảo, lại hơi có vẻ băng lãnh của cô gái.
Sơ Tranh nhìn bóng người mơ hồ bên trong khoang trò chơi.