Sơ Tranh kéo tay hắn nhìn một chút, thập phần tỉnh táo kết luận: "Chỉ đỏ một chút, không có việc gì."
"..."
"Đây là gì?"
Thiếu niên cười một cái: "Nấu canh cho ngài."
"..."
Ngày nào cũng cho ta ăn canh!!
Sơ Tranh mở ra nhìn thoáng qua, tuyệt không muốn ăn, cô không đói bụng.
Cho nên Sơ Tranh lại đóng nắp lại.
"Điện hạ? Ngài uống không?"
"Không muốn uống." Sơ Tranh vẻ mặt thành thật.
"Nhưng mà..." Thiếu niên thần sắc mất mát: "Thứ này ta nấu rất lâu mới được."
Sơ Tranh kéo Yến Ca vào trong ngực: "Lát nữa ta uống."
Yến Ca nhẹ gật đầu, chủ động ôm cô: "Điện hạ, gần đây ngài cũng không ra ngoài, là không có chuyện gì sao?"
Từ sau sự kiện lần trước, Sơ Tranh liền không đi ra ngoài nữa.
Chuyện Tam hoàng nữ, Yến Ca xác thực rất bất ngờ.
Cuối cùng người thắng lại là cô...
Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, lại dường như không ngoài ý muốn.
"Ngươi muốn ta ra ngoài?"
Yến Ca ôm chặt cô hơn một chút, hồn nhiên nói: "Đương nhiên không, điện hạ ở cùng ta mới tốt."
Cùng ngươi đi tìm chết sao?
Ta mới không đâu!
Sơ Tranh hôn hắn một cái, Yến Ca sững sờ, gương mặt trong nháy mắt phiếm hồng.
"Điện hạ..."
Hắn thấp giọng gọi một tiếng.
Chậm chạp tới gần Sơ Tranh, nhẹ nhàng, chậm rãi hôn cô.
Cánh môi mềm mại, dán vào cô, trúc trắc vụng về trằn trọc hai lần.
Yến Ca cảm giác được cánh tay đang đặt bên hông mình, đang dùng lực nắm chặt, thân thể của hắn và Sơ Tranh dán sát vào nhau.
Yến Ca cố gắng muốn bảo trì thanh tỉnh.
Nhưng làm cách nào cũng không làm được.
"Điện hạ..." Yến Ca thì thầm một tiếng: "Ta không thở được."
Sơ Tranh buông hắn ra, Yến Ca lập tức thở một ngụm.
"Thoải mái không?"
Sơ Tranh hỏi hắn.
Biểu tình của Yến Ca tràn đầy quẫn bách, ánh mắt bối rối rủ xuống, giống như giận dỗi: "Điện hạ..."
Hắn xoay người lại lấy chung sứ: "Điện hạ, canh sắp nguội rồi, ta đút canh cho ngài uống nhé."
Lần này Sơ Tranh ngược lại không cự tuyệt, nhưng khi Yến Ca đút cho cô, cô một hơi uống cạn chung canh.
Yến Ca: "..."
Sơ Tranh còn đưa chung sứ cho hắn nhìn.
Ý kia tựa như là đang nói: Nhìn đi, ta uống xong rồi, ngươi đừng ồn ào nữa.
"Ngươi không hạ độc cho ta à?"
Yến Ca nghi hoặc nhìn cô: "Điện hạ, tại sao ta lại hạ độc cho ngài?"
"Không phải ngươi hận ta sao?"
Quai hàm Yến Ca nâng lên, một lát sau lại xẹp xuống, hơi bĩu môi đỏ: "Điện hạ, tại sao ta phải hận ngài, ngài đối xử với ta tốt như vậy."
"Biết ta đối xử với ngươi rất tốt."
Yến Ca ngoan ngoãn gật đầu, trong con ngươi trong suốt hiện lên ánh sáng nhạt, sùng bái, ngưỡng mộ, xen lẫn vui vẻ.
"Vậy ngươi đêm nay thị tẩm, thế nào?"
"..."
Mặc dù sớm muộn gì cũng có ngày này, nhưng Sơ Tranh vẫn không hề đề cập tới, nên Yến Ca cảm thấy, có lẽ cô sẽ không để mình thị tẩm.
Nhưng mà, giờ khắc này vẫn tới.
Sớm hơn so với dự đoán của hắn.
Yến Ca tâm loạn như ma, trên mặt lại là vẻ ngượng ngùng: "Điện... Điện hạ, vậy ta trở về chuẩn bị một chút."
Sơ Tranh gật đầu.
Yến Ca lập tức đứng dậy.
Ầm!
Yến Ca đụng vào bàn.
"Cẩn thận..."
"Điện hạ, ta không sao." Yến Ca giống như chạy trốn rời khỏi phòng.
Sơ Tranh gác hai chân lên trên bàn, như có điều suy nghĩ nhìn ra ngoài cửa.
-
Ban đêm.
Yến Ca đã tắm rửa, trên thân chỉ mặc sa y đơn bạc, thân thể như ẩn như hiện dưới tia sáng ảm đạm.
Hà Chỉ phủ thêm một kiện áo choàng cho Yến Ca, Yến Ca kéo áo choàng bao lấy mình.
"Công tử, ngài..."
Hà Chỉ muốn nói lại thôi.
"Ta không sao." Yến Ca thẳng tắp sống lưng, hít sâu một hơi: "Đi thôi."
Hà Chỉ xoắn xuýt một phen, thở dài, mở cửa cho Yến Ca.
Mộc Miên mang theo hai người đợi ở bên ngoài, thấy Yến Ca ra, khẽ hành lễ: "Yến thị quân, điện hạ sẽ tới sau, ngài có thể chờ trong phòng."
Yến Ca sửng sốt một chút: "Điện hạ muốn tới Giáng Nguyệt Các?"
Mộc Miên cười đáp: "Dạ."
Căn cứ vào quy củ trong cung, lần đầu tiên thị tẩm, chỉ có thể đến tẩm điện của chủ tử.
Nếu như nữ tử nào, lần đầu tiên mà nguyện ý tự mình đến tẩm điện đối phương ở, thì đại biểu cho nàng rất sủng ái nam nhân đó.
Không.
Đó là thịnh sủng.
Coi như về sau hắn không được sủng ái, có phần ân điển này ở đây, thì ở trong thành cung này, cũng sẽ không quá khổ sở.
Yến Ca không nói gì thêm, lui về phòng, cho Hà Chỉ lui xuống, một mình ngồi ở bên giường.
"Điện hạ..."
Bên ngoài có âm thanh vang lên, sau đó cửa phòng liền bị người đẩy ra, rồi đóng lại.
Yến Ca ngước mắt nhìn qua.
Nữ tử không có biến hóa gì, chỉ đổi một thân y phục.
Trong phòng ánh nến leo lắt, huân hương lượn lờ.
Giọng điệu Sơ Tranh không có gì chập trùng: "Chờ lâu lắm rồi?"
Yến Ca lắc đầu: "Không có."
Hắn nắm chặt áo choàng, chậm chạp đứng dậy, ánh nến nhảy vọt trong đôi mắt hắn, như trong đêm tối đột nhiên dâng lên ánh sáng, làm cho người ta muốn bắt được hắn, không bao giờ buông ra nữa.