【 Tiểu tỷ tỷ nhớ ta không? 】 Vương Giả có chút kích động: 【 Có phải là phát hiện ta rất tốt không? 】
"Không có, ta khá thích Vinh Diệu."
【...】
Nó chỉ rời đi có một vị diện.
Sao tiểu tỷ tỷ lại thích Vinh Diệu rồi!!
"Mi đi đâu thế?"
【 Tiểu tỷ tỷ, đây không phải chuyện cô cần quan tâm đâu! 】
Sơ Tranh: "..."
Vương bát đản thật sự rất muốn ăn đòn.
【 Tiểu tỷ tỷ, cô chỉ có một tiếng, cố lên nha! 】
Vương Giả nói xong cũng chạy.
Nó đi xem ghi chép của hệ thống.
Trông thấy một vị diện mà Vinh Diệu chỉ phát có một chút nhiệm vụ như thế, hơn nữa số tiền của mỗi nhiệm vụ còn thấp đến đáng sợ, Vương Giả tức giận đến mức hận không thể dùng búa điên cuồng đập đầu Vinh Diệu.
Khó trách tiểu tỷ tỷ thích ngươi thế!
Đó là một sự sỉ nhục!
Sơ Tranh không biết Vương Giả suy nghĩ gì, cô đang phi nước đại đi phá sản.
Vương bát đản cần phải hảo hảo học Vinh Diệu một ít!
Cái gì gọi là vì ký chủ mà phục vụ!!
Trường đại học mà nguyên chủ đang học —— đặc biệt lớn.
Ở xung quanh lầu ký túc xá căn bản không có nơi nào có thể tiêu tiền.
Sơ Tranh tìm tới một cửa hàng bán điện thoại, cô chạy đến cửa tiệm, thả chậm bước chân, hít sâu một hơi, trấn định đi vào.
Cũng không đợi người bán hàng tới chào hỏi, nhìn giá cả ghi trên điện thoại di động một chút, nhanh như chớp chọn lấy: "Lấy mấy cái này, tính tiền, tốc độ."
Ngón tay Sơ Tranh kẹp lấy một tấm thẻ, đưa tới.
Người bán hàng: "???"
Người bán hàng sửng sốt mấy giây.
"Tính tiền, nhanh lên!"
Sơ Tranh thúc giục.
"Ngài... Ngài muốn lấy những cái nào?" Đây là điện thoại, không phải rau cải trắng, không phải có quay chụp gì đó chứ?
Sơ Tranh lại chọn một lần: "Tính tiền trước, quét thẻ, còn lại đợi lát nữa rồi làm."
Người bán hàng: "..."
Người bán hàng không nhìn thấy có người quay chụp.
Người bán hàng bị Sơ Tranh nhìn chằm chằm, luống cuống tay chân tính tiền, sau đó đi quét thẻ.
Sơ Tranh trả tiền xong, âm thầm thở phào.
Thời gian một tiếng, cơ hồ là vừa vặn, không nhiều, cũng chẳng ít hơn một giây nào.
Nhìn xem tên khốn kiếp Vương bát đản này đi!!
【 Tiểu tỷ tỷ, tiêu tiền là thoải mái nhất thời, luôn luôn tiêu tiền là vĩnh viễn thoải mái. 】
Cút!!
【...】 Hung ác như thế làm gì.
"Cô gái, có cần gói lại chung một chỗ cho ngài không?"
Sơ Tranh nhìn một đống đồ chồng chất trên quầy, tâm tình phức tạp.
"Mở hết hộp đóng gói của nó ra đi."
Người bán hàng tay chân lanh lẹ mở hộp ra, Sơ Tranh ném điện thoại vào trong cái túi cô mang theo, trực tiếp rời đi.
Người bán hàng: "..."
Vẫn hơi choáng.
-
Sơ Tranh đi ra khỏi cửa hàng điện thoại, muốn tìm một nơi, chỉnh sửa lại kiểu đầu nắp nồi của mình.
Thế này quá cay mắt.
Hoàn toàn ảnh hưởng đến hình tượng đại lão của cô.
Kiên quyết không được!
Nhưng mà ở gần chỗ Sơ Tranh, đến một tiệm cắt tóc cũng không nhìn thấy.
Theo lý thuyết, bên ngoài trường đại học, loại cửa hàng này dù không tụ tập nhiều, thì cũng không khó tìm lắm.
Sao đến một cái cũng không có?
Sinh viên trong trường muốn cắt tóc, chẳng lẽ toàn dựa vào chính mình sao?
Sơ Tranh đứng ở bên đường, mang theo túi sách, nhìn quanh trái phải.
Nhưng vào lúc này, phía sau đột nhiên có một thanh niên chạy đến, vọt thẳng tới chỗ Sơ Tranh, túm lấy túi sách của Sơ Tranh liền chạy.
Nhưng mà chạy hai bước, phát hiện mình không chạy nổi.
Hắn quay đầu nhìn lại.
Cô gái túm lấy túi sách, đang lặng lẽ nhìn hắn.
Thanh niên kinh ngạc vì khí lực của Sơ Tranh, dùng sức túm hai lần, đều không túm được.
Hai tay thanh niên nắm lấy, dùng sức...
Sơ Tranh dùng một tay kéo, cũng không sợ thanh niên, nhưng mà cô không nghĩ tới, túi sách không thể chấp nhận được sự đối đãi như vậy.
Roạt một tiếng, quai đeo túi sách rách mất.
Thanh niên lui về phía sau mấy bước, kịp phản ứng, nắm lấy túi sách liền chạy.
Sơ Tranh cầm một cái quai đeo túi sách, đứng ở bên đường, bị ô tô chạy như bay qua, quạt cho một mặt đầy bụi.
Sơ Tranh: "..."
Má ơi!
Sơ Tranh giơ tay lên, khẽ vuốt lại tóc bị gió thổi đến trước mắt.
Trong túi xách chỉ có mấy cái điện thoại kia, không có tác dụng gì.
Chờ chút!
Chứng minh nhân dân và thẻ học sinh!
Sơ Tranh lập tức đuổi theo thanh niên ra ngoài.
Thanh niên chạy cực nhanh, còn chạy đến nơi nhiều người, Sơ Tranh xém chút bị mất dấu.
Thanh niên bị Sơ Tranh làm cho không còn cách nào, đành rẽ vào mấy con hẻm nhỏ.
"Phù phù... cô mẹ nó có thể đừng đuổi theo nữa được không!"
Thanh niên quay đầu hô lên với Sơ Tranh.
"Anh dừng lại tôi liền không đuổi."
"Tôi mẹ nó bị ngu sao?" Hắn dừng lại còn có thể tốt được à!
"Vậy tôi chỉ có thể đuổi theo anh."
"..."
Thanh niên mệt mỏi quá sức, hai chân như bị rót chì, phổi cũng muốn nổ tung.
Nhưng mà hắn quay đầu mấy lần, phát hiện nữ sinh đuổi theo mình kia, đến một chút dấu vết mệt mỏi cũng không có, thậm chí cũng không thấy cô thở mạnh.
Gặp quỷ!
Thanh niên chống vào tường, dừng lại.
"Ngừng ngừng ngừng!! Bà cô ơi, tôi phục cô rồi."
Sơ Tranh dừng lại, đứng cách thanh niên ba mét.
Thanh niên thở hổn hển: "Em gái, trong túi sách của cô có gì, đáng giá để cô đuổi theo tôi như thế?"
"Tôi không phải em gái anh." Đừng có gọi lung tung.
"..." Thanh niên co giật khóe miệng: "Được được được, bà cô, túi sách của ngài có gì thế!!"
"Chứng minh nhân dân."
Thanh niên: "..."
"Thẻ học sinh."
Thanh niên: "..."
Thanh niên chờ một lát, thấy Sơ Tranh không nói nữa.
Không thể tin hỏi: "Thế thôi."
Sơ Tranh mặt nghiêm túc: "Thứ này rất quan trọng." Mất còn phải đi làm lại, phiền phức hơn hiện tại bắt người, nên đương nhiên là bắt ngươi!
Thanh niên: "..."
Cô mẹ nó chỉ vì cái này, mà đuổi theo tôi lâu như vậy, có bệnh không!
Không đúng!
Lúc trước rõ ràng hắn trông thấy, cô ném mấy cái điện thoại vào trong túi sách.
Bằng không thì hắn cũng không cần thiết phải đi cướp một cái túi sách nát như thế.