Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 990: Bá chủ hồng hoang (18)



Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Ly Tranh tức giận đến mức cái đuôi vung thẳng lên, Sơ Tranh lấy được Phượng Hoàng tinh huyết, hai bước vọt đến trước mặt Đồ Yếm, giơ tay liền bổ xuống.

Vừa rồi Đồ Yếm thay Sơ Tranh ép Phượng Hoàng tinh huyết ra, thân thể vốn đã tiêu hao mất một chút.

Động tác của Sơ Tranh vừa nhanh vừa độc, Đồ Yếm không có phòng bị, thân thể trực tiếp đổ xuống.

Sơ Tranh đón được hắn, nam nhân đổ vào trong ngực cô, mặt dán lên cần cổ cô.

Ly Tranh trừng lớn mắt: "Ngươi làm gì!"

Đồ Yếm đối với cô tốt như vậy, mà cô lại động thủ.

Quả nhiên Thần thú đều không phải thứ tốt làm gì.

"Không phải ngươi muốn hắn hấp thu cái này à." Sơ Tranh đúng lý hợp tình nói: "Không đánh hắn ngất xỉu, làm sao để hắn ngoan ngoãn hấp thu?"

Ly Tranh: "??"

Ly Tranh hoài nghi là mình xuất hiện ảo giác nghe nhầm rồi.

Sơ Tranh bóp lấy cằm Đồ Yếm, đút Phượng Hoàng tinh huyết vào.

Ly Tranh: "..."

Cô thật sự đút!

-

Ly Tranh nằm sấp trên bàn, con mắt giống như chuông đồng nhìn chằm chằm Sơ Tranh, giống như muốn nhìn ra bông hoa trên người cô vậy.

Sơ Tranh cũng không thèm để ý, mặc cho hắn nhìn, mặt không cảm xúc ngồi xuống ghế đá bên cạnh.

Nguyên Ninh ngất đi, bị Ly Tranh đạp vào góc, Thôn Tượng vừa rồi đã đi ra ngoài, thế giới của đại lão hắn không dám đặt chân đến.

Đồ Yếm nằm trên chiếc bàn đằng sau Ly Tranh, bị Ly Tranh che chắn hơn phân nửa.

"Vì sao ngươi lại làm vậy?" Cuối cùng Ly Tranh không nhịn được, hỏi ra nghi hoặc trong lòng mình.

"Không phải ngươi nói hắn cần à." Sơ Tranh giọng điệu thản nhiên.

Ly Tranh chất vấn: "Hắn cần ngươi liền cho, ngươi mà hảo tâm như vậy chắc?"

Hắn không tin một con Thần thú, sẽ tốt bụng như vậy.

Máu bình thường coi như xong, hắn còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng đó là Phượng Hoàng tinh huyết, một trong những thứ trân quý nhất trên người Phượng Hoàng, cùng một nhịp thở với bản thân cô.

"Hắn cần ta mới cho." Sơ Tranh liếc hắn một cái: "Người khác không được."

Ly Tranh: "..."

Luôn cảm thấy cô nói lời này, là đang xem thường mình.

Sơ Tranh đem Phượng Hoàng tinh huyết cho Đồ Yếm, đáy lòng Ly Tranh mặc dù có hoài nghi, cảnh giác, nhưng ánh mắt nhìn Sơ Tranh thì khá hơn nhiều.

"Đồ Yếm là thú gì?" Sơ Tranh nhàn đến phát chán, đột nhiên đặt câu hỏi.

"Hắn không nói cho ngươi biết?" Ly Tranh nhếch nhếch miệng: "Ngươi tự mình hỏi hắn đi. Dù sao không phải thú gì tốt."

Sơ Tranh trầm mặc.

Nói mình như vậy mà được sao?

"Cũng là Hung thú."

"Bằng không thì sao?" Ly Tranh nói.

Sơ Tranh không nói thêm gì nữa.

Bên trong sơn động an tĩnh lại, Ly Tranh ngược lại có chút không được tự nhiên, cuối cùng dứt khoát rời đi, đi ra bên ngoài xem sao.

Sơ Tranh ngồi một mình trong sơn động.

Đồ Yếm vẫn không tỉnh lại, cô cảm thấy mình không dùng sức, sao lại mê man lâu như thế?

Sơ Tranh ngồi một hồi, đứng dậy, đi dạo trong hang động.

Không biết đi dạo bao nhiêu vòng, vẫn không tỉnh.

Sơ Tranh tiến tới nhìn hắn.

Hình dáng của nam nhân thật đẹp, khi nhắm chặt hai mắt, thiếu đi khí chất u ám kia, giữa hai đầu lông mày hài hòa tốt đẹp, càng khiến người ta không thể rời mắt.

Đầu ngón tay Sơ Tranh đụng phải chóp mũi Đồ Yếm, lòng bàn tay chậm chạp dời xuống, rơi vào trên môi hắn.

Hơi thở rất nhỏ của Đồ Yếm rơi vào trên mu bàn tay cô, hơi nóng, lại hơi ngứa.

Sơ Tranh dịch chuyển tay khỏi, ngồi xuống bên cạnh.

-

Đồ Yếm không biết mình ngủ bao lâu, lúc hắn tỉnh lại, ánh sáng trong hang động rất yếu ớt.

Mơ hồ nhìn thấy bên cạnh mình có một người ngồi, đưa lưng về phía hắn.

Ngón tay Đồ Yếm khẽ động, lại phát hiện tay của mình bị người nắm chặt.

Hắn khẽ động như vậy, kinh động đến người đang nắm tay hắn.

"Tỉnh." Người đang đưa lưng về phía hắn quay ra, có chút ghét bỏ mà nói: "Ta cũng không dùng sức, ngươi cũng quá không chịu được đánh."

Đồ Yếm: "..."

Hắn muốn giơ tay, kết quả còn chưa nâng lên, thì độ ấm trong lòng bàn tay, chậm rãi truyền tới.

Ánh mắt Đồ Yếm rơi vào trên bàn tay giao nhau của hai người, hắn chỉ chần chờ một giây, liền dùng một tay khác sờ cổ.

"Ngươi đánh ta..." Đồ Yếm nghĩ đến chuyện lúc trước: "Phượng Hoàng tinh huyết đâu?"

Ly Tranh sẽ không làm gì cô chứ?

Không đúng, nếu như làm gì, thì hiện tại cô sẽ không êm đẹp ngồi ở đây.

Sơ Tranh đột nhiên xích lại gần.

Cô cách rất gần, hô hấp của Đồ Yếm trong nháy mắt ngừng lại.

Đáy mắt phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ.

Ánh mắt cô quá nghiêm túc chuyên chú, những âm thanh rất nhỏ bên tai kia biến mất, trong thoáng chốc, Đồ Yếm nghe thấy tiếng tim mình đập như nổi trống.

Ánh mắt hắn rơi vào trên cánh môi màu hồng nhạt của thiếu nữ.

Hình dáng môi sung mãn, lộ ra ánh nước nhàn nhạt.

Đồ Yếm có thể nhớ lại rất rõ ràng, cảm giác khi đôi môi kia hôn mình.

Hầu kết Đồ Yếm khẽ nhấp nhô, trong lòng bàn tay bị Sơ Tranh đè ép bắt đầu nóng lên.

Sơ Tranh hạ thấp thân thể, dùng tay không điểm lên lồng ngực Đồ Yếm một cái.

Lúc đầu Đồ Yếm còn chưa kịp phản ứng, đợi hắn hiểu được, trái tim nóng hổi trong nháy mắt trầm lãnh xuống.

Hắn cảm ứng được tình trạng thân thể, lập tức ngồi dậy.

"Tiểu Phượng Hoàng, ngươi..."

Dường như Sơ Tranh biết Đồ Yếm muốn nói gì, cắt ngang lời hắn: "Ta đã cho ngươi, không có khả năng thu hồi lại."

Đồ vật cho đi cũng như tát nước ra ngoài.

Nói không cần là không cần!

Đại lão phải nói thành tín!

【...】 Chỉ sợ đến hai chữ thành tín này viết như thế nào tiểu tỷ tỷ còn không biết, còn bày đặt thành tín, có biết xấu hổ không!

Động tác của Đồ Yếm hơi lớn rút tay về, trực tiếp kéo ra khoảng cách với Sơ Tranh, thần sắc nghiêm nghị: "Ngươi có biết mình đang làm gì không?"

Có lẽ là bởi vì tức giận, trong con ngươi u ám của Đồ Yếm nhiễm lên sự phẫn nộ.

"Ta đương nhiên biết." Sơ Tranh bóp lòng bàn tay.

"Phượng Hoàng tinh huyết đối với ngươi mà nói là cái gì, không cần ta nói cho ngươi biết chứ, thứ này ta sẽ không cần..."

"Ngươi lấy ra ta liền cho hắn." Sơ Tranh không hề chậm trễ chỉ vào Nguyên Ninh trong góc, khuôn mặt nhỏ căng đến nghiêm túc: "Nói được thì làm được."

Đồ Yếm: "..."

Mặc dù Đồ Yếm ở chung với Sơ Tranh thời gian không dài, nhưng hắn không khỏi cảm thấy, cô thật sự làm được.

Nhưng mà thứ này...

Đồ Yếm cảm thấy rất bỏng tay.

Thật lâu sau, Đồ Yếm hỏi: "Tiểu Phượng Hoàng, tại sao là ta."

"Ta phải làm người tốt." Sơ Tranh ngừng một chút, uốn nắn: "Tốt thú."

Đồ Yếm: "??" Câu trả lời này, cùng vấn đề của hắn, có quan hệ gì?

"Ngươi cảm thấy ta là... thú tốt sao?" Sơ Tranh hỏi Đồ Yếm.

Đồ Yếm: "???"

Đáy lòng Đồ Yếm toàn là nghi vấn.

Đáng tiếc Sơ Tranh cũng không có ý tứ giải tỏa nghi vấn cho hắn.

Sơ Tranh giống như đại ca tốt, vỗ vỗ vai Đồ Yếm: "Ngươi nhớ kỹ trước đó đã đáp ứng điều kiện của ta, về sau đi theo ta."

Dám chạy đánh gãy chân ngươi!

Đồ Yếm hít sâu một hơi, giọng điệu xen lẫn một chút bất đắc dĩ: "Tiểu Phượng Hoàng, trên người ta có rất nhiều phiền phức."

Ở cùng một chỗ với hắn liền mang ý nghĩa, vô số phiền phức.

Sơ Tranh mặt không biểu tình: "Thật trùng hợp, ta cũng có."

Không ngại thêm một chút của người.

"..."

Thú trong Hồng Hoang con nào cũng muốn bắt cô uống ngụm máu.

Nghĩ tới đây, Đồ Yếm lại nhíu mày.

Điều kiện đi theo cô, trước đó đã nói xong, lúc này Đồ Yếm cũng không phải là muốn đổi ý, chỉ là không hiểu.

Đồ Yếm sờ vị trí ngực mình.

Phượng Hoàng tinh huyết trong thân thể, hắn giống như lại thân cận thêm mấy phần với thiếu nữ đối diện.

Nhưng bất kể nói thế nào, mình cũng không ghét cô.

Cũng chán ghét không nổi, còn muốn... che chở cô.

Đồ Yếm biết trạng thái của mình không đúng, không nói gì thêm, chậm rãi suy xét ý nghĩa của mình, muốn nhìn một chút, rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào.
— QUẢNG CÁO —