Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 156: Mau sủng ái ta, ta siêu manh (53)



Edit by Shmily

#Do not reup#

– ——————————

Tâm Phương Vũ Lộ bỗng nhiên được thả lỏng xuống.

Nếu nói, thiếu niên trước mặt bà nguyện ý vì con gái mình mà nỗ lực cố gắng, nguyện ý lấy ra toàn bộ tình yêu để đối đãi với con bé, vậy bà còn không yên tâm cái gì nữa chứ.

Bà thoải mái cười cười, nói: “Đứa nhỏ ngốc, dì cũng chưa nói là không đồng ý, con nghiêm túc như vậy làm gì.”

Trước đó, Tô Hạ đã có dự cảm là Phương Vũ Lộ sẽ đồng ý chuyện của hai người họ.

Nếu như không đồng ý, bà sẽ không đồng ý để con gái mình ở tại chung cư mà hắn mua.

Chỉ là lúc bà chân chính nói đồng ý, Tô Hạ vẫn có chút không thể tin được.

Phương Vũ Lộ thấy vẻ mặt hoảng hốt của hắn, tiếp tục nói: “Hôm nay để dì nếm thử cơm con rể tương lai làm đi nào.”

Tô Hạ mỉm cười, tiếp tục động tác trong tay.

……..

Vân Phiếm Phiếm tắt văn kiện đi, cả người đã như bị ném vào trong lồng hấp, một lúc sau vẫn không thể hồi phục tinh thần được.

Chụp lén còn chưa tính, Tô Hạ thế mà lại còn nghiên cứu loại chuyện này, lại còn ghi chú rõ ràng ra như thế nữa.

Nghĩ lại, cô đều cảm thấy mặt đã đỏ hết cả lên.

Cô rốt cuộc là nên làm bộ không nhìn thấy, hay là thẳng thắn nói với hắn là mình đã thấy rồi đây?

Tiểu Bạch Thái đối với loại chuyện này cũng không hiểu lắm, vào những lúc ký chủ nhà nó phát sinh thân mật với bạn trai, nó đều sẽ tự động bật chế độ che chắn. Hiện tại lúc nhìn thấy đống văn kiện kia, nó đều cảm thấy không ổn rồi.

ông tha!”

Vân Phiếm Phiếm: “Không được!”

Đến lúc đó không chừng còn chưa biết là ai bị phạt đâu!

Cô vẫn là nên xem như chưa thấy đi.

Sau đó cô mở file có trò chơi ra, bắt đầu nghiêm túc tìm, muốn thông qua phương thức này quên đi toàn bộ những thứ mình vừa nhìn thấy.

Sau khi nấu cơm xong, Tô Hạ liền đi lên lầu tìm Vân Phiếm Phiếm.

Lúc đẩy cửa phòng ra, hắn liền thấy được cô đang nằm ở trêи bàn máy tính, có chút lười nhác. Hắn đi qua gọi một tiếng, cô nghe thấy thanh âm của hắn liền lập tức ngồi thẳng người, thần sắc có chút hoảng loạn, tầm mắt đảo loạn không dám rơi trêи mặt hắn.

Tô Hạ có chút nghi hoặc, nhưng cũng không truy hỏi.

“Xuống tầng ăn cơm.”

Vân Phiếm Phiếm theo bản năng gật đầu: “Ừm, được, em biết rồi.”

Nói xong liền nhanh chóng đứng dậy, cũng không thèm nhìn hắn, cả người giống như u linh, đi đường đều nghiêng nghiêng ngả ngả, thiếu chút nữa đụng phải cửa đang khép hờ. Tô Hạ nhanh chóng đi về phía trước túm chặt cô.

Vân Phiếm Phiếm cũng không để ý, tiếp tục đổi một hướng khác để đi.

Tô Hạ nhíu mày, nhìn thoáng qua máy tính đang mở.

Lại nhìn biểu tình của Vân Phiếm Phiếm, bừng tỉnh đại ngộ, hắn cong môi cười cười, lôi kéo cô đi xuống lầu.

Đến bậc thang cuối cùng, cô bỗng nhiên thu tay lại, nói với Tô Hạ: “Nhỡ mẹ nhìn thấy thì không hay.”

Tô Hạ vốn định nói cho cô biết sự thật, nhưng thấy cô ngó trái ngó phải, vẻ mặt khẩn trương như vậy lại có chút buồn cười.

Ừ, vẫn là từ từ nói cho cô biết đi.

Vân Phiếm Phiếm thấy Phương Vũ Lộ không có ở đây mới nhanh chóng dặn dò Tô Hạ: “Mẹ em vừa rời khỏi Tô gia, có khả năng là tâm trạng không tốt lắm, anh đừng để bà ấy thấy mình. Em sợ bà ấy sẽ tức giận, vạn nhất bà ấy không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, vậy thì anh sẽ bị phiền phức.”

“Sao anh lại phiền phức.”

Vân Phiếm Phiếm đúng lý hợp tình nói: “Như vậy anh sẽ càng phải nỗ lực theo đuổi em.”

Tô Hạ không nhịn được bật cười, một lúc lâu sau mới nói: “Hiện tại anh chưa đủ nỗ lực sao?”

Vân Phiếm Phiếm suy nghĩ một chút, hài lòng gật gật đầu: “Đủ, nhưng nói chung thì anh cố gắng thu liễm một chút, em cũng sẽ cẩn thận một chút, biết không?”

Tô Hạ nghẹn cười, thập phần phối hợp: “Tuân mệnh.”