Đạo diễn bao cả một căn phòng ở nhà hàng, diễn viên ngồi một bàn, nhân viên công tác ngồi một bàn.
Vân Phiếm Phiếm chọn một vị trí trong góc, đặt điện thoại ở một bên để tùy thời có thể nhìn thấy.
Thời Sính nhìn cô, lấy hết can đảm đi tới, hỏi: “Tôi ngồi bên cạnh cô được chứ?”
Vân Phiếm Phiếm nghe được thanh âm của hắn thì ngẩng đầu, nhớ tới đối phương là nam chính diễn chung với mình, hình như tên là Thời Sính, cô cũng không biết vì sao hắn phải hỏi dò cô, thế nhưng vẫn lễ phép gật đầu: “Được.”
Nhịp tim Thời Sính tăng nhanh, ngồi xuống.
Sau đó hắn muốn nói chuyện với Vân Phiếm Phiếm, thế nhưng phát hiện hình như cô vẫn luôn thất thần cho nên cũng không tìm được cơ hội.
Những người khác đều đang cười đùa vui vẻ, chỉ riêng có Vân Phiếm Phiếm là một mình một người ngồi ở chỗ đó.
Chờ tới khi đồ ăn được mang lên, Vân Phiếm Phiếm liền cầm đũa gắp một chút, những đồ ăn này có hương vị không tệ, ngon nhất có lẽ là đĩa tôm trước mặt cô, cũng không biết là làm như thế nào, phía trêи mặt tôm phủ một tầng nước sốt, nước sốt chua chua ngọt ngọt còn mang theo vị hơi cay, ăn vào thực sự rất ngon.
Cô lấy điện thoại ra, chụp lấy một tấm hình, tính toán một lát nữa sẽ gửi cho Cố Lê.
Cũng không biết trừ hoa ra thì hắn có thích đồ ăn không nữa?
Thời Sính ngồi bên cạnh thấy cô hình như có hứng thú với món này, liền thuận miệng hỏi một câu: “Cô thích món này sao?”
Vân Phiếm Phiếm ngồi ở trong góc cho nên vẫn không có người tìm cô nói chuyện, lúc nghe được Thời Sính hỏi thì cô liền trả lời: “Ăn ngon.”
Thời Sính cười nói: “Tôi có quen biết ông chủ ở nhà hàng này, nếu như cô thích thì sau này có thể thường xuyên tới, tôi sẽ nói trước với ông ấy.”
Đối phương hình như có chút động tâm, đôi mắt bỗng nhiên sáng ngời.
Mỗi một động tác nhỏ của cô, hắn đều nhìn rất kỹ, cánh môi kia bởi vì ăn qua thức ăn cho nên phá lệ phấn nộn, hàm răng trắng như tuyết lộ ra hơn phân nửa, cắn cắn cánh môi.
Vân Phiếm Phiếm do dự hỏi hắn: “Tôi có thể nhờ anh một chuyện được không?”
Thanh âm của cô cũng vô cùng mềm mại, Thời Sính cảm thấy mình căn bản không có cách nào từ chối được.
Trong lòng hắn tràn đầy chờ mong, gật gật đầu: “Đương nhiên có thể.”
Cô muốn mình giúp chuyện gì?
Vân Phiếm Phiếm cao hứng nói: “Tôi cảm thấy món tôm này rất ngon, anh có cách nói chuyện được với đầu bếp không? Tôi rất muốn học nó.”
Thời Sính cảm thấy tim hơi nghẹn lại, hắn còn tưởng là có cơ hội gì đó, kết quả vẫn là do hắn suy nghĩ quá nhiều.
Thấy biểu tình của Thời Sính ảm đạm đi, Vân Phiếm Phiếm lại hỏi: “Không được sao?”
Thời Sính sao có thể nói không được, rốt cuộc thì ban nãy hắn vừa mới đáp ứng cô, cho nên liền lập tức bảo đảm: “Không thành vấn đề, cô tùy lúc đều có thể tới đây học.”
Vân Phiếm Phiếm cảm thấy Thời Sính thật tốt.
Được phát cho thẻ người tốt – Thời Sính lúc sau cũng không tìm Vân Phiếm Phiếm nói chuyện nữa.
Cô ngồi ở trong góc cho nên vẫn không có ai chú ý tới, đạo diễn có lẽ là uống tới cao hứng rồi cho nên liền bỗng cầm lấy chén rượu, đứng lên, cao giọng nói: “Một ly này, tôi kính tất cả các diễn viên chính của [Điệp ảnh giai nhân] chúng ta, ratings của bộ phim phải dựa vào các cô các cậu rồi.”
Lời nói này nói ra có chút đắc tội với một số người, thế nhưng nó lại là sự thật.
Ở đây trừ Vân Phiếm Phiếm và Thời Sính ra thì những diễn viên khác đều không nổi lắm, nói cách khác, sau khi bộ phim này chiếu thì ratings nhất định sẽ do fans của hai người chiếm đa số.
Thời Sính không hề lúng túng mà cầm lấy ly rượu, đứng lên.
Tiếp theo đó, toàn bộ ánh mắt của mọi người đều tập trung trêи người Vân Phiếm Phiếm.