Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận

Chương 57: Ỷ Thiên Đồ Long ký (9)



“Không biết xấu hổ. . . . . .” Đinh Mẫn Quân vừa muốn mở miệng, Bách Hợp liền nhìn nàng một cái: “Câm miệng!” Đinh Mẫn Quân mặc dù là lớn lỗi nhưng duy uy của Diệt Tuyệt vẫn còn đây, lúc này nàng vửa mở miệng thì làm sao còn dám nhiều lời, vội vàng ngậm chặt miệng lại, lúc này Bách Hợp mới nhìn Tống Viễn Kiều cười lạnh nói: “Ban đầu không biết là ai ngày đó đã tin tưởng lời thề nói ở Nga Mi của ta, nói Trương Vô Kỵ tuyệt đối sẽ không gia nhập vào trong Minh Giáo, đừng nói là trước đó ta không biết hắn là Trương Vô Kỵ, cho dù biết hắn là Trương Vô Kỵ thì chỉ sợ ta sẽ hạ thủ còn nặng hơn một chút.”

“Đúng vậy, tuổi trẻ không biết trời cao đất rộng, dám chủ động khiêu chiến với sư thái chỉ vì muốn cứu loại ma đầu như Vi Nhất Tiếu này, đáng đời bị đánh chết.” Có người đứng ở trong đám người nhìn đã lâu lúc này không nhịn được liền mở miệng, hướng về phái mọi người của Võ Đang liền lộ ra vẻ khinh bỉ: “Ta còn cho rằng Võ Đang chính là danh môn chính phái, khó lường tới mức nào, thì ra cũng là nơi hỗn tạp, chẳng qua chỉ là muốn bao che cho nhau thôi, còn dám đánh tiếng gì mà tiêu diệt Minh Giáo, ai biết Võ Đang các ngươi có phải là cấu kết cùng với Minh Giáo hay không, có ý nghĩa muốn chúng ta phải rút lui.”

Tiếng nói của người này vừa dứt thì liền có người liên tiếp ồn ào: “Đúng vậy, Võ Đang ỷ vào thanh thế lớn để lấn át ức h.i.ế.p người khác, trước kia còn tưởng là tốt, hôm nay xem ra chẳng qua cũng chỉ là như thế.”

Mặc dù Tống Viễn Kiều có tuổi tác lớn nhưng tính tình cũng vô cùng chững chạc, nhưng hắn cũng chưa bao giờ gặp qua phải tình trạng bị hiểu nhầm như lúc này, tức tới đè nén ở lồng ngực, sắc mặt vô cùng khó coi.

Ân Lê Đình trầm mặc không có lên tiếng, nhưng hiển nhiên sắc mặt nhìn Trương Vô Kỵ  cũng không ôn hòa , Trương Khê Tùng liền nói: “Cho dù như thế nào, chư vị có bất mãn nhiều hơn nữa thì có thể chờ huynh đệ chúng ta cứu sống Vô Kỵ rồi hãy nói hay không? Cõ lẽ là hắn muốn cứu người nên sốt ruột thôi.” Hắn nói xong lời này,đa số những người trong khách sạn đều là chính phái, lúc này tự nhiên không nói được ra lời là không để cho bọn họ cứu người, vì vậy liền im lặng xuống.

“Lục đệ, mau ngồi xuống để vận công chữa thương cho Vô Kỵ ơng.” Tống Viễn Kiều phân phó một câu, một mặt vén vạt áp để ngồi xuống, Ân Lê Đình vẫn đứng yên không nhúc nhích, Tống Viễn Kiều thấy vậy liền ngẩn người, tiếp theo lớn tiếng quát lên: “Lục đệ, đệ đứng đó làm gì!”

Hai người Ân Lê Đình và Mạc Thanh Cốc từ nhỏ đều là do Tống Viễn Kiều nuôi lớn, ngay cả võ công cũng chính là do hắn dạy, sư huynh đệ hai người trong lúc này có tình cảm  rất sâu đậm, lúc này người bên cạnh nếu nói sợ là Ân Lê Đình còn có thể phản bác hai câu, nhưng nhìn thấy Tống Viễn Kiều tức giận thì Ân Lê Đình vẫn do dự một chút rồi ngồi xuống, không cam lòng đưa tay đặt lên trên lưng của Trương Vô Kỵ.

Trương Vô Kỵ bị thương rất nặng, bản thân Bách Hợp cũng luyện tập Cửu Dương Chân Kinh, hơn nữa còn là bản Cửu Dương Chân Kinh hết sức đầy đủ, cũng không phải là giống như Trương Vô Kỵ chỉ tập được hơn phân nửa, còn chừa lại non nửa là đoán được có thể so sánh, một chưởng này đánh ra, toàn thân Trương Vô Kỵ bị hủy hơn phân nửa, trừ xương n.g.ự.c gần như gãy nát ra thì gân mạch cũng bị thương cực kỳ nghiêm trọng, lúc này coi như là ngũ hiệp Võ Đang có đồng loạt ngồi xuống để chữa thương thay cho hắn, nhưng đã qua nửa canh giờ khuôn mặt của Trương Vô Kỵ vẫn như giấy vàng, căn bàn không thể trì hoãn được.

Toàn bộ khách sạn hầu như đều bị phá hủy, Bách Hợp để cho người bồi thường ngân lượng cho người ta, mọi người liền đốt một đống lửa ngồi xuống tại chỗ, Vi Nhất Tiếu bị trói giống như bánh chưng được ném ở một bên, còn lại Ân Ly thì ngồi ở phái Võ Đang bên kia, không khí vo cùng xấu hổ cổ quái.

“Sư phụ. . . . . .” Chu Chỉ Nhược cúi đầu đi tới, thấy Bách Hợp cũng không có ý muốn để ý tới nàng, trong lúc này đầu gối của nàng chợt mềm nhũn mà quỳ xuống : “Sư phụ, đệ tử biết sai rồi, cầu xin sư phụ tha thứ.”



“Nga Mi của ta cũng không có loại người ăn cây táo rào cây sung như ngươi, võ công của ngươi cũng không phải là ta truyền thụ nên ta cũng sẽ không phế đi võ công của ngươi, ngươi tới từ chỗ nào thì đi về chỗ đó đi.” Ánh mặt của Bách Hợp cũng không có nhìn lên, nước mắt của Chu Chỉ Nhược nhất thời cuồn cuộn chảy ra, nàng đã sớm không cha không mẹ, ban đầu phụ thân lúc Trương Vô Kỵ lên thuyền đã sớm bị quân nguyên g.i.ế.c hại, hôm nay cũng chỉ có một thân một mình, trừ Nga Mi thì nàng có thể đi tới nơi nào ?

Trời đất bao la , thế nhưng nàng thật giống như là không có chỗ nào để đi, lúc này Chu Chỉ Nhược thật sự sợ, nàng thật sự sợ Bách Hợp đuổi nàng ra khỏi Nga Mi, chỉ đành phải điềm đạm đáng yêu nhìn sang đám người Bối Cẩm Nghi cùng với Tĩnh Hư.

Tĩnh Hư vừa mới suýt bị Vi Nhất Tiếu bắt lấy hút máu, lúc này ở trong lòng vẫn còn sợ hãi, thấy Bách Hợp muốn xả giận cho nàng, thế nhưng hết lần này tới lần khác Trương Vô Kỵ còn ra mặt cứu Vi Nhất Tiếu, mà sư muội Chu Chỉ Nhược mình vẫn chiếu cố nhưng còn đứng ở bên phía Trương Vô Kỵ, trong lòng nàng rất tức giận, nhìn thấy bộ dáng nàng có mềm yếu đi chăng nữa thì hiện tại thấy Chu Chỉ Nhược nhìn sang nàng, nàng cũng cười lại quay đầu đi, nước mắt Chu Chỉ Nhược thoáng cái liền lăn ra khỏi hốc mắt.

Ngược lại Bối Cẩm Nghi vẫn phụng mệnh sư phụ chiếu cố tới tiểu sư muội này, lại thấy vị tiểu sư muội này thật sự mềm mại hiểu chuyện khiến cho nàng yêu thích, tình cảm giữa hai người cũng luôn rất sâu, nàng lại là người mềm lòng thiện lương, vì vậy liền không nhịn được mà mở miệng cầu tình: “Sư phụ, sư muội nàng cũng không phải là cố ý , trước khi nàng đã bái làm môn hạ của phái Nga Mi, nhưng cũng từng gặp mặt với Trương Vô Kỵ một lần. . . . . .” Chu Chỉ Nhược cùng nàng luôn luôn thân cận, chuyện này trong lúc vô tình nàng cũng đã từng nhắc tới qua, Bách Hợp cũng vốn không thật sự có ý tứ muốn đuổi Chu Chỉ Nhược đi, nhưng lúc này nàng cũng không muốn dễ dàng buông tha cho Chu Chỉ Nhược.

Người Trương Vô Kỵ thích nhất định phải là Triệu Mẫn, chính hắn cũng đều từng nói qua, hắn đối với Chu Chỉ Nhược có tôn kính có ngưỡng mộ, nhưng duy chỉ có đối với Triệu Mẫn là thật tâm yêu, vì để tránh cho con đường tình cảm của Chu Chỉ Nhược sau này không thuận mà đem những lời Diệt Tuyệt dạy bảo đều quên đi, nàng quyết định muốn ở trước lúc đoạn tình cảm này bắt đầu, chặt đứt đoạn nghiệt duyên này, khiến cho Chu Chỉ Nhược biết sợ, đối với đoạn tình cảm chủ động này mà e sợ trong lòng, không gặp phải những loạt chuyện tình như thế nữa.

“Nếu con muốn một lòng nói chuyện cho nàng thì cũng đi theo mà cút ra khỏi Nga Mi đi.” Bách Hợp nhìn Bối Cẩm Nghi một cái,  tới mức làm cho nàng sợ tới run rẩy cả người, lại nhìn sang phía Chu Chỉ Nhược, lộ ra ánh mắt thương tiếc không giúp được gì.

Không khí nhất thời cứng lại, trải qua một đêm, Trương Vô Kỵ được năm người Võ Đang toàn lực cứu trợ cũng tỉnh lại, trong lúc này mọi người cũng làm một màn nhận biết lại nhau, hàn huyên một phen thì sắc trời cũng liền sáng, người Minh Giáo vừa chạy tới thì cùng với phái Nga Mi giao thủ một trận, mà trong số những người chạy tới còn có Bạch Mi Ưng Vương Ân Thiên Chính, hắn cùng với Trương Vô Kỵ nhận biết nhau, Trương Vô Kỵ cũng không tiện đứng ở phía bên này của Võ Đang, mà bởi nguyên nhân vì Trương Vô Kỵ nên đám người Võ Đang cũng không tiện ra tay, chuyện Lục Đại môn phái tấn công lên đỉnh Quang Minh bởi vì Võ Đang cuối cùng khoanh tay đứng nhìn khiến cho danh tiếng Võ Đang cực kỳ thối.

Bách Hợp ở chỗ này đánh một trận chiến thành danh, võ công của nàng cao cường, trừ lúc tấn công lên đỉnh Quang Minh g.i.ế.c c.h.ế.t Vi Nhất Tiếu ra còn có đám người hòa thượng đeo túi vải bố đều mất mạng ở dưới Ỷ Thiên Kiếm của nàng.

Tiến vào trong đỉnh Quang Minh, đám người Dương Tiêu đã ngồi ở trên hành lang, hôm nay Minh Giáo đã bị phá hủy, người của Bát kỳ hầu như đều đã c.h.ế.t hoặc bị đả thương hơn phân nửa, lần này cũng không có một Trương Vô Kỵ có thể đi ra cứu người bừa bãi, trong trận chiến đấu này dưới kiếm của Bách Hợp hầu như không hề có kẻ địch thứ hai, mọi người mơ hồ có ý tứ lấy nàng cầm đầu, mũi kiếm của nàng vừa hạ xuống thì dính đầy m.á.u tươi, Kỷ Hiểu Phù mấy năm không gặp cũng già đi rất nhiều, mai tóc mai hầu như đều có màu hoa râm, trên gương mặt cũng xuất hiện nhiều nếp nhăn, nhìn thấy Bách Hợp thì nước mắt của nàng thoáng cái liền chảy ra.