Lúc này Bách Hợp không có hơi sức cãi nhau với hắn, thiếu niên kia tới đột nhiên, đi cũng đột nhiên mà sau khi hắn đi mà những người này dường như không phát hiện hắn mất tích, tửu khách ngồi đối diện hắn giống như căn bản không thấy đối diện mình thiếu một người. Bách Hợp cũng tu tập đạo thuật cùng với võ công, nhiều năm như vậy mà dường như chưa thấy người nào thần thông như thế. Trong lòng nàng kích động sợ run cả người, không khỏi càng thêm sợ hãi.
Cái thế giới này chuyện không thể biết trước còn nhiều lắm. Hơn nữa những người này không nhất thiết đều phải có thiện ý đối với nàng. Vừa rồi thiếu niên kia xẹt qua lòng bàn tay nàng, lúc này còn có thể cảm nhận được cái cảm giác lạnh buốt thấu xương. Lần nhiệm vụ này của Bách Hợp còn chưa có làm xong, thật không cam lòng cứ thế dễ dàng buông tha. Nàng cắn cắn đôi môi, sắc mặt trắng bệch nhưng ánh mắt càng kiên định hơn.
Nửa đêm canh ba, cả người nàng cảm giác như rơi vào hầm băng, cảm giác giống như bị hàn khí vây quanh này khiến cho Bách Hợp trôi qua cả một đêm đặc biệt khó chịu. Chính nàng nhắm mắt lại không nhìn thấy được trên mặt của nàng hiện ra một chút ánh sáng xanh biếc, nhìn qua thật âm trầm rợn người.
Ngày thứ hai thức dậy, theo lý mà nói đối với người đồng thời tu tập đạo thuật và võ công như Bách Hợp mà nói thì một đêm không ngủ cũng không ảnh hưởng gì quá lớn đối với nàng. Nhưng hôm nay lại là Mạc Thiếu Kỳ đánh thức nàng dậy, sau khi tỉnh lại cả người lạnh lẽo, sợ run cả người. Lúc này mặc dù khí trời rét lạnh nhưng ít nhất đã ấm hơn lúc mùa đông nhiều. Huống hồ sau khi luyện Cửu Dương Chân Kinh, Bách Hợp đã không còn sợ lạnh nữa. Nhưng lúc này nàng rất lạnh, dường như Cửu Dương Chân Kinh không có tác dụng. Nàng lạnh tới mức không ngừng run run, đã không còn nhớ rõ bộ dạng người thiếu niên hôm qua, điều duy nhất nhớ được chính là đôi môi đỏ m.á.u mà thôi.
“Làm sao muộn như vậy mới dậy? Cái bộ dạng này của ngươi thì sau này có tư cách gì làm phu nhân của ta?” Trong lòng Mạc Thiếu Kỳ hết sức không nhịn được, càng thấy Bách Hợp không vừa mắt, cho rằng nàng cố ý giả bệnh, trong miệng hùng hùng hổ hổ. Giờ này Bách Hợp nhức đầu như búa bổ lại bị ý nghĩ của hắn làm cho phiền lòng, nghe nói như vậy không khỏi liền cười lạnh một tiếng: “Ta lúc nào đã nói muốn gả cho ngươi?”
Bây giờ nàng đã quyết định một mình chấp chưởng Đào gia, buồn cười là Mạc Thiếu Kỳ lại vẫn cho rằng sau này Đào gia sẽ giao cho hắn. Nhiều năm như vậy rồi mà hắn vẫn không thấy rõ ràng quyết định của Đào Nhiên Hưng, lúc này Bách Hợp không biết nên nói gì cho phải với người ngu như vậy. Tiếng hừ lạnh kia chỉ vì cánh tay hôm qua bị xẹt qua kia đang âm ỉ đau.
“Các người còn đang làm gì vậy? Lưu quản gia đã chuẩn bị xong để lên đường rồi.” Đào Nhiên Hưng sang đây thấy nữ nhi đầu rủ xuống, vẻ mặt Mạc Thiếu Kỳ có vẻ không vui liền cho là Bách Hợp bị Mạc Thiếu Kỳ chọc tức, không khỏi lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Ngươi đi theo ta.” Đào Nhiên Hưng vừa nói xong lời này vừa bận rộn một bên muốn lưu lại Hoàng Mạn Nhi cũng gọi tới. Lúc này trong lòng bàn tay Bách Hợp đau đớn vô cùng, mấy người kia vừa đi rồi Bách Hợp liền mở bàn tay ra, vừa nhìn thấy thì liền thất kinh, mồ hôi lạnh sau lưng tuôn ra.
Chỗ hôm qua bị thiếu niên áo trắng xẹt qua đã hiện ra hai chữ Dung Ly phát ra ánh sáng xanh thật giống như có một dòng m.á.u cháy qua. Hai chữ kia dường như là một vật thể sống, lúc này hình dạng của chữ viết càng lúc càng lớn, ở giữa có tia m.á.u di động, giống như là ở trong lòng bàn tay nàng dạo chơi vậy. Nước mắt Bách Hợp nhanh chóng chảy ra, liền tranh thủ lúc Đào Nhiên Hưng chưa đi xa gọi trở lại: “Cha, con có lời muốn nói với cha.”
Mạc Thiếu Kỳ hừ lạnh một tiếng, lôi Hoàng Mạn Nhi đi xa. Đào Nhiên Hưng cau mày, đợi đến khi Bách Hợp đưa tay mình cho ông xem mới sợ hết hồn: “A Hợp, làm sao con lại bị như vậy?” Đào Nhiên Hưng vừa nói vừa giơ bàn tay của nữ nhi lên nhìn, chẳng qua một hồi lâu vẫn không nhìn ra kết quả. Nữ nhi duy nhất này không chỉ là huyết mạch duy nhất của Đào Nhiên Hưng mà còn là hy vọng duy nhất có thể khiến Đào gia hưng thịnh, rất sợ nàng có chuyện gì xảy ra, lúc này gấp đến mức suýt nữa trên môi phát hỏa.
Bách Hợp nói lại sự việc hôm qua một lần, Đào Nhiên Hưng sợ đến mức cả người run run: “Cao nhân như thế khiến cho ta từ đầu tới cuối không phát hiện ra có điểm nào không đúng có thể thấy được công phu cao đến thế nào. Nhưng tại sao hắn lại hạ thủ với con?” Đào gia thật không giống như đã kết thù kết oán với đại nhân vật lợi hại nào, huống chi chính là Đào gia lấy chồng kết liễu oán, ông chính là nam nhân duy nhất của Đào gia còn sống, không thể nào thiếu niên áo trắng theo lời Bách Hợp lại có thể bỏ qua cho ông mà đi tìm Bách Hợp được.
“Trước không nói đến những chuyện này nữa, đợi đến khi đến Lưu gia đem mọi chuyện chấm dứt thì cha sẽ đưa con lên phái Chính Nhất hỏi thử xem một chút.” Tâm tư Đào Nhiên Hưng càng thêm trĩu nặng, xảy ra chuyện như vậy ông đối với việc có thể kiếm được năm mươi lượng bạc liền giảm rất nhiều hứng thú. Nếu như không phải ông vì kiếm tiền mà mang nữ nhi xuống núi thì có thể đã không gặp phải thiếu niên áo trắng mà mình hoàn toàn không thể nhớ được kia, nữ nhi mà mình gửi gắm rất nhiều hy vọng cũng sẽ không rơi vào kết cục như vậy. Đào Nhiên Hưng hết sức nặng nề bắt được hồ ly tại Lưu gia nhưng lúc này không còn thời gian luyện hóa hồ yêu. Nếu không phải sợ thả nàng có thể khiến nàng quay trở lại Lưu gia đi hại người thì Đào Nhiên Hưng đã sớm đem thả hồ ly tên là Bạch Ngọc kia rồi.
Mặc dù phái Chính Nhất cũng là ở Mao Sơn nhưng hướng đi ngược hướng đi về nơi Đào gia ở vì vậy lúc trở về Đào Nhiên Hưng dẫn nữ nhi cùng Mạc Thiếu Kỳ đi một con đường khác. Hai ngày nay tình trạng của Bách Hợp còn nghiêm trọng hơn một chút. Nàng thường xuyên không tự chủ được trên đầu xuất hiện băng sương màu xanh. Đào Nhiên Hưng vội vàng đến mức như trong lòng có lửa đốt, thu xếp xong xuôi chuyện ở Lưu gia cũng không trì hoãn nhiều, thậm chí Lưu gia muốn lưu ông lại một buổi chiều mà ông cũng không dám lưu lại, trực tiếp chuẩn bị trở về phủ.
Trong lòng Hoàng Mạn Nhi hết sức không vui. Nàng hiếm có cơ hội xuống núi một lần, định muốn chơi đùa thoải mái một lần, ai ngờ vừa mới ra cửa thì Đào Nhiên Hưng đã bắt về. Nàng nhất quyết không chịu rời đi, muốn được đi chơi. Đào Nhiên Hưng lúc này chỉ lo cho con gái của mình, làm gì còn tâm trạng nghe Hoàng Mạn Nhi kỳ kèo nên cười lạnh hai tiếng, tìm kiếm hành lý của Hoàng Mạn Nhi ném ra bên ngoài để nàng tự lo liệu.