Trong phòng bệnh, Thập Nhất yếu ớt nhắm mắt nằm trên giường với gương mặt xanh xao, bên cạnh cô là ông Hạ đang nắm lấy bàn tay nhỏ gầy của cô, đôi mắt đỏ hoe nhìn về con gái.
Ở một nơi khác cùng trong một bệnh viện, bà Hạ lại đang ngồi trên băng ghế ngoài phòng hồi sức, Hạ Dư đã qua cơn nguy hiểm nhưng lòng bà vẫn thật nặng trĩu.
Chỉ mới mấy tiếng trôi qua mà gương mặt bà đã trở nên thật tiều tụy.
Bà Hạ ôm mặt nghĩ tới chuyện vừa xảy ra, cả chồng bà và con gái đều chẳng bất ngờ về việc Hạ Dư mang máu hiếm.
Có vẻ như lời nói dối của bà chẳng biết đã bị phát hiện tự lúc nào rồi.
Bà vốn không phải mẹ đẻ của An Di và Hạ Dư, cũng không phải là người vợ đầu tiên của ông Hạ.
Mẹ đẻ của chúng là chị gái bà, An Nhiên, cũng là mối tình đầu sâu đậm của chồng bà.
Chị An Nhiên đã mất sau khi cố gắng sinh Hạ Dư, và bà là người chăm sóc hai đứa nhỏ từ lúc đó, coi bọn nó như con ruột của mình.
Cả An Di và Hạ Dư đều biết việc bà không phải người sinh ra bọn chúng nhưng vẫn luôn coi bà như mẹ ruột của mình.
Thậm chí bởi vì quá nhỏ nên bọn nó còn chẳng có một chút ấn tượng nào về mẹ đẻ của mình.
Cả hai đều không biết lý do một người mẹ mang dòng máu hiếm Rh- lại cố gắng vượt mọi nguy hiểm sinh hai đứa con là gì.
Và đó cũng chính là lý do mà suốt mười mấy năm qua bà Hạ phải cố gắng che giấu việc Hạ Dư thuộc nhóm máu hiếm này.
Quay lại 20 năm trước, khi đó ông Hạ và vợ của mình là An nhiên vừa mới hạ sinh An Di không lâu, thì biết được tin cô con gái đầu lòng không chỉ mang dòng máu Rh- của mẹ mà còn mắc bệnh tim bẩm sinh.
Điều này đã khiến An Nhiên vô cùng sợ hãi và đau khổ.
Một người phụ nữ như An Nhiên có thể sinh con một cách an toàn như vậy đã là vô cùng may mắn, nhưng bây giờ người ta lại nói con gái của bà có thể sẽ chết.
Cú sốc này đã khiến tinh thần bất ổn của một thai phụ sau sinh càng thêm xấu đi, cũng khiến bà bắt đầu có những suy nghĩ kì lạ.
Và lúc ấy, người nghe thấy hết những suy nghĩ đó của An Nhiên chính là cô em gái An Kỳ, cũng chính là bà Hạ bây giờ.
"Kỳ Kỳ, chị chỉ muốn con gái chị có thể sống tốt."
Bà Hạ lúc đó đã không tin nổi người chị lương thiện nhất thế giới của mình lại có thể nghĩ ra những điều điên rồ như vậy.
Bà cố gắng an ủi An Nhiên rất nhiều, cho rằng đợi thêm một thời gian nữa có lẽ chị ấy sẽ bình tĩnh trở lại và nhận ra suy nghĩ của mình là sai lầm.
Nhưng không, hơn một năm sau, bà Hạ đột ngột được chị gái thông báo về việc đã có thai lần hai với ánh mắt hạnh phúc, còn anh rể lại chỉ đứng im lặng bên cạnh với gương mặt không chút vui vẻ.
Lúc đó, chị ấy còn cười nói với chồng: "Con gái chúng ta sẽ khỏe mạnh phải không anh?"
Năm đó, An Nhiên sinh non, ông Hạ lại đang công tác ở xa nên chỉ có bà túc trực ở bệnh viện.
Bởi vì khó sinh nên chị đã không thể qua nổi lần vượt cạn thứ hai này, còn Hạ Dư thì may mắn được bác sĩ cứu sống.
Bà Hạ cầm trên tay phiếu xét nghiệm kiểm tra ghi rõ nhóm máu Rh-, nhìn đứa bé đỏ hỏn đang ở trong lồng kính, bà nhớ lại những gì chị gái đã từng nói.
Nỗi sợ hãi không tên dâng lên trong lòng bà, và bà quyết định mua chuộc bác sĩ đổi kết quả xét nghiệm nhóm máu của Hạ Dư thành Rh+.
Bởi vì bà biết mục đích sinh ra đứa bé này của hai người đó.
Một mục đích hoang đường đến khó tin, chính là vì muốn có trái tim thay thế cho An Di.1
Thật điên rồ và kinh khủng phải không? Một người mẹ lại có thể nghĩ ra cách sinh một đứa con để cứu một đứa con khác của mình.
Nhưng đó chính xác là những gì An Nhiên từng nói với bà Hạ, ngay cả trong quá trình mang thai, chị gái bà chưa bao giờ một lần tỏ ra thân thiết với cái thai trong bụng mà chỉ luôn ôm ấp vỗ về Hạ An Di.
Bây giờ mặc dù An Nhiên đã mất đi, nhưng bà Hạ không dám tin tưởng người anh rể kia của mình.
Không phải chỉ vì ông ấy rất yêu chị gái mình, mà còn vì thái độ của ông.
Ông Hạ rõ ràng biết ý đồ của vợ mình nhưng lại không ngăn cản, còn giúp bà ấy có thai như ý nguyện.
Chỉ chừng ấy thôi, đủ khiến bà Hạ không thể tin tưởng ông.
Lúc ông Hạ trở về nghe tin vợ mất đã đau khổ rất nhiều, nhìn hình ảnh người đàn ông khóc bên cạnh An Nhiên, bà biết tình cảm của ông đối với chị gái vô cùng sâu đậm.
Đối với tờ phiếu xét nghiệm máu của Hạ Dư, ông không nói gì cả, chỉ lẳng lặng tổ chức tang lễ cho An Nhiên.
Suốt quá trình ấy, ông vẫn chưa hề đến thăm Hạ Dư một lần nào.
Vài năm sau, ông Hạ tổ chức đám cưới với bà Hạ, mặc kệ mọi người dị nghị việc ông lấy hai chị em.
Bà Hạ trước đây từng yêu thầm ông, nhưng từ khi chị gái và ông kết hôn thì bà đã vứt bỏ tình cảm của mình và chỉ mong hai người hạnh phúc.
Bây giờ bà kết hôn với ông cũng chỉ để hai đứa cháu của mình có mẹ.
Hai người còn chẳng phải vợ chồng đúng nghĩa.
Vì Hạ Dư có nhóm máu hiếm nên từ nhỏ được bà Hạ mời võ sư về dạy học, chỉ mong nó có thể bảo vệ tốt cho cơ thể.
Bà đã nghĩ có thể giấu việc này được bao lâu thì tốt bấy lâu, nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện, cả con gái và con trai của bà đều đang nằm trong phòng bệnh.
Bà Hạ càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt lại rơi trên khuôn mặt, người trợ lý đứng bên cạnh muốn bà đi nghỉ ngơi nhưng bà chỉ lắc đầu.
Bà đứng dậy đi đến phòng bệnh của con gái, nhìn thấy ông Hạ vẫn đang ngồi ở đấy.
"Anh có cần đến công ty không? Em sẽ trông hai đứa."
"Không cần, tôi đã sắp xếp mọi việc."
Bà Hạ ngồi trầm ngâm trên ghế, một lúc sau mới hỏi ông: "Anh biết từ khi nào?"
Dù không nói rõ thì ông Hạ vẫn hiểu bà đang muốn nói đến điều gì.
"Khi mới mang thai cô ấy đã chịu đau đớn để làm kiểm tra xét nghiệm."
Bà Hạ bây giờ mới biết việc làm của mình thật vô nghĩa, hóa ra ông ấy đã biết sự lừa dối đó ngay từ đầu.
"Lúc đấy tôi thật sự đã chiều theo ý muốn của An Nhiên mà sinh Hạ Dư, tôi thật chẳng xứng làm chồng làm cha."
Bà Hạ rớt nước mắt lắc đầu: "Không đâu anh rể, chị ấy nhất định sẽ cảm ơn vì anh đã nuôi hai đứa lớn lên mạnh khỏe như bây giờ.
Rồi sẽ có một ngày An Di được ghép tim.
Em tin là như vậy."
Bác sĩ vừa thông báo tim của con gái ông trong một năm nữa nếu không được cấy ghép sẽ rất nguy hiểm.
Mà ông chẳng thể làm gì ngoài việc chờ đợi một trái tim thích hợp.
Ông Hạ không thể nói việc này với vợ, chỉ có thể an ủi rằng con bé sẽ sớm tỉnh lại.
Nhưng cho đến lúc Hạ Dư đã tỉnh rồi thì con bé vẫn đang lâm vào hôn mê.
Bác sĩ không tìm được nguyên nhân, bởi vì các chỉ số của cô rất bình thường, cô lúc này càng giống như một người đang ngủ.
"Mẹ, sao không thấy chị An Di vào thăm con vậy?"
Bà Hạ không muốn nói ra sự thật cho Hạ Dư biết, chỉ có thể lấp liếm rằng sức khỏe cô đang không tốt nên không tiện vào bệnh viện.
Nhưng mãi đến một tuần sau vẫn không thấy Hạ An Di đến thì Hạ Dư bắt đầu cảm thấy cô thật quá đáng.
Dù một lần cũng không đến thăm em trai mình được sao?
"Có phải đợi con chết đi thì chị gái mới chịu đến nhìn đứa em trai này không? Thật xấu xa."
Những câu nói bất mãn ấy của Hạ Dư đã vô tình lọt vào tai ông Hạ, đang lúc lo lắng cho con gái hôn mê không biết khi nào mới tỉnh lại, nên ông đã không thể kiềm được sự tức giận: "Mày có biết chị mày vẫn đang bất tỉnh vì mày không? Tại sao mày lại đi đua xe để bị tai nạn như vậy hả? Hạ Dư! Mày bao giờ thì mới chịu trưởng thành?"
Rosy: Đầu tuần mới rồi, hãy vote cho tg chăm chỉ này nha ????.