Sau ngày nghỉ, lúc Thập Nhất quay lại sư đoàn, tay phải nam chính Henry đã bị quấn một đống băng, còn bên cạnh là Anna đang gắp thức ăn đưa đến tận miệng hắn.
"Thủ lĩnh không cần ngại đâu.
Dù sao ngài cũng vì cứu tôi nên mới trở thành như vậy.
Tôi nhất định sẽ chăm sóc cho đến khi ngài khỏi bệnh."
Gương mặt nam chính đầy bối rối, nhưng cuối cùng vẫn là há miệng ra.
Thập Nhất đoán khi Julia nhìn thấy cảnh này, cô ta hẳn là không thể nào ngồi yên được nữa.
Bởi vì thời gian này nữ chính giả có chút yên tĩnh quá, nên Thập Nhất tặng cô ta một chút quà.
Cô ta phải mau gây chuyện thì mới có cớ đuổi cô ta ra khỏi sư đoàn chứ?
"Leon, nhiệm vụ sắp tới, ngươi ngoan ngoãn một chút cho ta đấy."
Leon ngồi bên cạnh, đang mân mê bàn tay của cô, vẻ mặt tủi hờn lên tiếng: "Ta lúc nào mà không ngoan ngoãn đâu."
Ừ, hắn rất ngoan, ngoan đến mức lúc nào cũng ra vẻ gặp nguy hiểm để bắt cô đến cứu.
Trong khi sức mạnh của hắn có khi còn lớn hơn cô không chừng ấy.
Vài ngày trôi qua, Henry mặc dù bị thương chưa khỏi, nhưng vẫn không ở lại sư đoàn nghỉ ngơi mà cùng mọi người ra ngoài cổng thành làm nhiệm vụ.
Nhiệm vụ lần này của bọn họ là điều tra việc phụ nữ mất tích ở một ngôi làng gần kinh đô.
Bởi vì có khá nhiều kỵ sĩ mất tích sau khi tới đây, nên nhiệm vụ này đã được giao cho sư đoàn anh hùng.
Đoàn đội anh hùng tiến vào thị trấn nọ một cách im lặng.
Bọn họ dừng chân tại một nhà trọ bình dị, rồi bắt đầu chia nhau ra đi tìm hiểu xung quanh.
Anna và Thập Nhất được phân nhóm đi cùng Julia.
Cả hai đối tượng mà cô ta ghét đều ở đây, nếu cô ta còn không làm gì thì cũng thật phí cơ hội đấy.
Để tiện cho Julia làm việc xấu, Thập Nhất cố tình dẫn cả nhóm đi tới địa bàn của đám thổ phỉ buôn bán phụ nữ.
Bởi vì số lượng quân địch lớn hơn tưởng tượng rất nhiều, nên Oran đã ra lệnh cho bọn họ rút lui về trước.
Nhưng Julia lại giống như vô ý, vô tình gây ra tiếng động thật lớn.
Nhóm làm nhiệm vụ hiện tại chỉ có sáu người.
Mà đội quân phía trước thì lên tới cả hàng ngàn người.
Thay vì chiến đấu dẫn đến bị thương, tất cả thành viên trao đổi ánh mắt và giả vờ đầu hàng.
Bọn họ bị nhốt vào một căn phòng tối, tay chân đều bị trói đến thật chặt chẽ.
"Oran, bây giờ chúng ta cần tìm cách gửi tín hiệu cho thủ lĩnh." Julia ngồi một góc, lên tiếng đầu tiên.
Đây là điều mà tất cả mọi người đều biết, nhưng bọn họ đều bị nhốt trong này, thì làm sao có thể gửi tin hiệu.
Lúc này, Thập Nhất mới chầm chầm lên tiếng: "Tôi nghĩ chúng ta nên tìm cách giúp ít nhất một người thoát khỏi đây.
Tất nhiên phải là người có khả năng trốn thoát nhất, sau đó, chúng ta sẽ được cứu."
Lần đầu tiên Thập Nhất chủ động lên ý kiến.
Oran suy nghĩ một hồi, cuối cùng là nhìn tới Julia.
Cô ta luôn là người nằm trong đội trinh sát vì khả năng ẩn thân và năng lực giết người một cách lặng lẽ.
Không ai thích hợp hơn cô ta lúc này.
Hiển nhiên là những người khác đều có suy nghĩ giống Oran.
Nhìn thấy mọi chuyện diễn biến đúng như mình mong muốn, Thập Nhất vô cùng thoải mái nằm ngủ trong tư thế bị trói.
[Ký chủ, nếu Julia thật sự đem người đến đây thì chính cô là người giúp cô ta lập công đấy.]
Lời nhắc nhở của Đại Thần vừa online không làm Thập Nhất bận tâm lắm.
[Vậy thì thôi.
Coi như ta làm nhiệm vụ thất bại đi.]
Chỉ cần Julia chịu bỏ qua sự ganh ghét của mình, thật lòng muốn cứu các đồng đội khác thì những chuyện tiếp theo sẽ không diễn ra.
Nhưng mà bản chất một con người là không dễ thay đổi.
Đã hai ngày trôi qua, cũng không hề có lấy một động tĩnh nào của sư đoàn anh hùng.
Thập Nhất có chút tiếc nuối, đúng là độ xinh đẹp không phải lúc nào cũng tỉ lệ thuận với trí óc của chủ nhân nó.
Haizz…
"Có khi nào Julia đã bị bắt lại không?"
Một thành viên lên tiếng hỏi nhỏ, nhưng nghi vấn của hắn nhanh chóng bị Oran phản bác.
"Nếu bọn chúng bắt được người của ta chạy trốn thì một là đem bắt về đây, hai là giết người dọa khỉ, sao có thể im ắng như bây giờ?"
Thập Nhất ngồi im lặng một bên, lắng nghe đám thành viên đã bắt đầu lo lắng, thời gian trôi qua, tính mạng của bọn họ càng bị nguy hiểm.
Ai mà biết lúc nào bọn họ sẽ bị đem ra giết.
"Alice, cô không sợ sao?"
Cô gái nhỏ Anna dương đôi mắt to tròn hỏi Thập Nhất.
Trên gương mặt cô gái là sự lo lắng và sợ hãi, dù sao cô ấy cũng chưa có kinh nghiệm trong mấy việc như này.
Thập Nhất không để ý lắm đáp một câu: "Đừng lo.
Cô không chết sớm vậy đâu."
Khi đám thành viên vẫn còn đang hoang mang, tiếng mở cửa sắt vang lên, một đoàn người đi đến bịt miệng và trùm đầu tất cả thành viên.
Sau đó, đoàn người mặc trang phục anh hùng bị dẫn ra bên ngoài, trước mặt cả ngàn quân lính, người đàn ông hung dữ giống như thủ lĩnh của bọn chúng, bắt đầu hô hào khẩu hiệu.
Những thanh kiếm sắc bén được giơ lên phía trước, chỉ một vài giây sau đó, cảnh tượng hãi hùng lập tức xảy ra.
Các thanh kiếm đồng loạt đâm vào vị trí trái tim của tất cả thành viên trong tiếng hò reo của đám thổ phỉ.
Đây chính là buổi lễ trừ khử người xâm nhập một cách long trọng của chúng.
Mà cảnh tượng này, nhanh chóng đập vào mắt của một cô gái đang ẩn nấp gần đó, Julia.
Trong ánh mắt cô ta không hề có một tia kinh ngạc hay thương tiếc nào.
Cô ta trơ mắt nhìn thân xác tất cả thành viên đã đổ gục xuống mặt đất, trong đó có hai dáng người nhỏ nhắn hơn như của nữ nhân, môi Julia khẽ cong lên, giống như đã đạt được điều mình mong muốn.
"Đừng trách ta, có trách thì trách các ngươi vô dụng, không tự thoát thân được."
Sự thật là hai ngày qua Julia vẫn chưa hề rời khỏi nơi này.
Cô ta ẩn nấp ở trong bóng tối quan sát, mà không hề có ý định trở về tìm thành viên khác tới cứu đồng đội.
"Anna, Alice, các ngươi lẽ ra không nên động đến người của ta."
Mắt Julia hằn lên những tia ác độc, từ khi nhìn thấy sự ưu ái của hoàng đế đối với Alice trong buổi vũ hội, và thậm chí Henry còn mời cô nhảy thì Thập Nhất đã nằm trong tầm ngắm của Julia rồi.
Mấy hôm nay cô ta đã nghe quá nhiều tin đồn về việc Alice sẽ là đối tượng kết hôn của thái tử.
Bên cạnh đó, trước mặt còn là hình ảnh chăm sóc thân thiết của Anna đối với Henry.
Trong khi Julia cố gắng lấy lại hình ảnh của mình mặc kệ thái độ lạnh nhạt của nam chính thì hắn lại vì cứu Anna mà bị thương.
Những điều này thành công làm sự ghen tuông trong cô ta như muốn bùng nổ.
Vậy thì làm sao cô ta có thể bỏ qua cơ hội loại bỏ hai cái gai trong mắt này được.
Julia nở nụ cười thỏa mãn vì nghĩ rằng từ nay chỉ còn mình có thể xuất hiện bên cạnh Henry mà thôi.
Việc bây giờ cô ta cần làm là trở về thông báo với nam chính và mọi người, giống như cô ta chỉ vừa trốn thoát khỏi nơi này.
Còn cái chết của đám người kia sẽ trở thành sự hi sinh khi làm nhiệm vụ như nó vẫn thường xảy ra.
Julia đã đinh ninh mọi chuyện là như vậy, lại không biết tất cả đều là một cái bẫy do người khác tạo ra.
Còn cô ta đã tự lựa chọn nhảy vào trong đó..