Xuyên Nhanh Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 156: 156




Hai tháng trôi qua, việc Thập Nhất trở thành Đại thống lĩnh của quân đội Lagas đã đến tai người dân ở đế quốc Amanda.

Không chỉ vậy cô sẽ là người dẫn đầu đội quân hỗ trợ theo lời đề nghị giúp đỡ của nam chính Henry.

Để có thể được Leon chấp thuận, Thập Nhất cũng đã mất khá nhiều công sức đấy.

Ừm… Thực chất thì chỉ là một cái hôn thôi.

Thập Nhất tưởng rằng mọi việc đã xong xuôi, nhưng bây giờ cô lại nhìn thấy bóng dáng của Leon trong đoàn quân chuẩn bị lên đường đến kinh đô Amanda.

"Ngươi vứt mọi việc cho Texas rồi chạy đến đây phải không?"
Leon cười nham nhở: "Không có.

Là Texas cùng đám quần thần đều khuyên ta nên đi bảo vệ hoàng hậu."
Thập Nhất cũng thấy thật lạ khi tên hoàng đế này vẫn chưa bị người ta cướp mất ngôi vị đấy.

Cuối cùng thì cả hai người có danh phận cao quý nhất Lagas đều xuất hiện tại kinh đô Amanda để hỗ trợ.

Điều này trong mắt dân chúng hai nước chính là tình giao hữu thật thắm thiết.

Henry bây giờ đã lên làm hoàng đế, còn vị trí hoàng hậu là một người vô cùng quen thuộc, Anna.

Khác với cốt truyện, nam chính không có thêm bất kỳ một thiếp thất nào.

Nhưng khi nhìn thấy Anna, Thập Nhất vẫn cảm nhận được một điều… cô gái này không hạnh phúc.

"Alice, lâu rồi không gặp.


Cô vẫn khỏe chứ?"
"Vẫn tốt.

Nhưng cô hình như không tốt lắm."
Anna có vẻ bối rối vì câu hỏi thẳng thắn của Thập Nhất.

Cô lén lút nhìn sang Henry đang ngồi gần đó, chỉ cười gượng một cái: "Không có, ta vẫn rất tốt mà."
Thập Nhất há miệng định nói gì đó thì gương mặt cô đã bị một bàn tay cưỡng ép quay sang.

Leon thì thầm vào tai: "Nãy giờ em nhìn cô ta hơi bị nhiều rồi đấy.

Ta không thích đâu."
Thập Nhất: Hắn đừng có nổi cơn điên nữa được không? Không nhìn thì chẳng lẽ nhắm mắt nói chuyện à?
Cảnh hai người thì thầm to nhỏ thân mật làm Anna khẽ cụp mắt xuống.

"Lâu rồi ta không về Amanda, không biết hoàng hậu có sẵn lòng dẫn ta đi thăm thú một chút?"
Thập Nhất vừa nói xong, Leon cũng mặc kệ thân phận hoàng đế gì đó, la to: "Không được, em định bỏ rơi ta để đi với người khác à? Ta phản đối."
Nếu không phải ở đây còn có người ngoài, Thập Nhất nghĩ mình sẽ đè hắn ra mà đánh quá.

"Chúng ta còn chưa có về thăm cha em đâu.

Hoàng đế Amanda, chào hỏi cũng xong rồi, có gì liên quan đến kế hoạch tấn công thì cứ nói với phó thống lĩnh Pixas của ta." Leon cứ thế lôi kéo Thập Nhất đi ra bên ngoài.

Để lại Anna và Henry với bộ mặt ngơ ngác.

Nhìn thấy cảnh này trên môi Anna nở nụ cười buồn.

Mặc dù ở hai đế quốc khác nhau, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn sẽ nghe được một chút tin tức về vị hoàng đế Lagas kia yêu thương hoàng hậu như thế nào.

Nghĩ đến tình cảnh của mình, cô bỗng dâng lên cảm giác chua xót.

Anna quay qua nhìn Henry vẫn đang bồi hồi trông về phía cửa: "Bệ hạ, Alice hình như vẫn không có gì thay đổi nhỉ?"
Nam chính lúc này mới thu ánh mắt lại: "Ừm.

Xong việc rồi, hoàng hậu về nghỉ ngơi đi."
Henry đứng dậy, tiến về phía cửa, khi hắn chuẩn bị ra ngoài thì phía sau vang lên câu hỏi của Anna: "Bệ hạ, rốt cuộc thì tại sao người lại cưới ta vậy?"
"Anna, ta nghĩ mình đã nói rất rõ với em rồi mà.

Ta cần một hoàng hậu, và em cũng tự nguyện ngồi vào vị trí đó.

Không phải sao?"
Anna buồn bã nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lặng thầm rơi xuống trên gò má cô.

Phải, khi đó là cô tự nguyện, hắn cũng đã nói rõ việc mình sẽ không yêu cô.

Nhưng Anna vẫn luôn cho rằng chỉ cần bản thân cố gắng một chút, thì sẽ có ngày cảm hóa được trái tim của hắn.

Thời gian trôi qua, dần dần cô mới nhận thức được một sự thật, hóa ra người đàn ông vốn chỉ có dân chúng và đế quốc này, không phải lạnh lùng đến không thể yêu, mà là trong trái tim hắn đã có hình bóng người khác.


Thỉnh thoảng Anna sẽ lại bắt gặp vẻ mặt trầm ngâm nhìn về phương nam của Henry.

Dù có ngốc, cô cũng biết được người đó là ai.

Nhưng như thế không phải thật nực cười sao?
"Chính người đã để cô gái ấy đi và đổi lấy đế quốc Quasa.

Rồi bây giờ lại tự ôm nhung nhớ một mình.

Bệ hạ, người có hối hận không?"
Henry lúc này mới quay lưng lại, đối diện với gương mặt buồn bã của Anna, hắn bình tĩnh lên tiếng: "Hoàng hậu nghĩ nhiều rồi.

Ước mơ lớn nhất của ta là đế quốc hòa bình, dân chúng ấm no.

Điều ta được dạy từ khi còn nhỏ chính là trách nhiệm và nghĩa vụ của một thái tử.

Vì vậy ta chưa bao giờ hối hận cả."
Henry nói xong, liền quay lưng rời đi, để lại Anna ngồi một mình trong cung điện, trên môi cô đột nhiên nở nụ cười tự giễu:
"Hóa ra hắn không chỉ tàn nhẫn với ta, mà còn tàn nhẫn với chính bản thân mình."

Nửa tháng sau đó, cuộc chiến với một đội quân quái thú ở bờ biển Quasa nổ ra, mấy vạn quân lính của Amanda và Lagas cùng nhau sánh vai chiến đấu.

Với nhân số áp đảo hoàn toàn, qua mấy ngày vật lộn, con người rất nhanh đã gần như đạt được chiến thắng.

Cả quá trình diễn ra cuộc chiến, Thập Nhất vô cùng năng nổ chỉ huy quân đội Lagas, cũng như chiến đấu với quái thú.

Thái độ nhiệt tình của cô làm cho Leon cũng phải thấy ngạc nhiên.

"Alice, em thế này sẽ khiến ta ghen đó."
Thập Nhất cau mày: "Leon, đừng nói ngươi bệnh đến nỗi ta nhìn hay giết quái thú cũng làm ngươi ghen nha?"
"Không có… Ta sẽ nghĩ em vì giúp đỡ Henry nên mới năng nổ như vậy."
Chém đứt một cái vòi quái thú đang chạy tới, Thập Nhất đáp lại Leon: "Đừng có nghĩ vớ vẩn nữa.

Đánh nhanh rồi cùng về nhà nào.


Ta lên trước đây."
Thập Nhất nói xong liền xông tới một con quái thú biển với rất nhiều xúc tua.

Trên bờ biển này đã không còn lại mấy con quái thú nữa, trận chiến sẽ sớm kết thúc thôi.

Thập Nhất bám lấy thân người của nó, ý định leo lên phía trên, trong quá trình ấy, có rất nhiều xúc tua tập trung tấn công cô, tất cả đều bị kiếm trong tay cô chém đứt hết thảy.

Khi Thập Nhất đã gần tới mục tiêu của mình thì đột nhiên cảm giác đau đớn ập tới, cả cơ thể cô giống như không còn sức lực.

Bàn tay buông ra, rơi xuống bên dưới.

Ở giữa khoảng không ấy, một xúc tua tiến tới, cô muốn nhấc kiếm lên chém nó nhưng cả thân người không thể động đậy.

"Alice!!!"
Phụt… Cùng với tiếng la của Leon, bụng Thập Nhất đã bị xúc tua xuyên qua.

Xoẹt… Xúc tua bị kiếm cắt ngang.

Leon ôm lấy thân người đẫm máu tiếp đất.

Nhìn gương mặt cô gái nhắm chặt, trắng bệch đến không còn tí huyết sắc, trong đôi mắt Leon là khủng hoảng, là sợ hãi khôn cùng.

Giọng hắn trở nên run rẩy: "Alice… trả lời ta đi..."
Nhưng cho dù hắn có kêu thêm bao nhiêu lần đi nữa, thì cô gái trong tay vẫn bất động như cũ.

Hơi thở của cô đã không còn, trái tim cũng ngừng đập từ bao giờ...!
"Alice… đừng giỡn nữa… Không phải em nói bản thân rất lợi hại, nhất định sẽ không bị thương sao… Em nói chúng ta cùng về nhà mà… Alice… Xin em đấy… Mở mắt nhìn ta được không?"1.