Trước mắt Nguyên Nhạc là bóng lưng thiếu nữ quen thuộc, quanh chóp mũi có mùi hương hòa cùng với mùi máu tươi thoang thoảng.
Thân hình Thập Nhất lung lay ngã xuống, hắn lập tức hoảng hốt ôm lấy cô.
"Ngươi…" Môi Nguyên Nhạc mấp máy lại không biết phải nói thế nào.
Hắn không thể tưởng tượng được, có một ngày, xuất hiện một người nào đó tình nguyện đứng ra bảo vệ hắn.
Nhìn ánh mắt của Nguyên Nhạc lúc này, Thập Nhất rất muốn giải thích, nhưng hình ảnh trước mắt cô cứ mờ dần đi, thân thể thì rất kỳ lạ, giống như đã bị đông cứng lại vậy, hoàn toàn không thể mở miệng nói câu gì.
Một thứ gì đó được đẩy vào miệng cô, còn bàn tay thì được người nắm lấy.
Cảm giác ấm áp không thể quen thuộc hơn truyền đến.
Cô biết là mình không nhận sai người mà…
Cảm giác buồn ngủ ập đến, mắt Thập Nhất đang dần nhíu lại.
Hi vọng vết đâm này sẽ không gây ra sẹo trên bộ ngực quý giá của cô.
Đó chính là suy nghĩ cuối cùng của Thập Nhất trước khi ngất đi.
Đại Thần: Sắp chết rồi mà vẫn còn hơi sức đi lo lắng cho thứ râu ria đó thì chỉ có nữ nhân biến thái này thôi.
Nguyên Nhạc cau mày nhìn thiếu nữ đã bất tỉnh, tại sao linh lực của hắn không có cách nào đi sang cơ thể nàng?
Nếu vậy hắn sẽ không thể tác động vào bên trong nội tạng để đẩy thứ độc hại chưa rõ là gì kia ra ngoài.
Liệu còn cách nào khác không?
Lông mày Nguyên Nhạc đã cau chặt đến không thể chặt hơn, chưa bao giờ hắn cảm thấy bản thân lại khó chịu và bất lực đến mức này!
Một bóng người khác vội vàng chạy tới, giọng nói đầy lo lắng của Bách Lâm vang lên: "Hinh Nhi… sư thúc… muội ấy bị làm sao?"
Nguyên Nhạc không trả lời Bách Lâm, hắn nhìn tới thân xác những đệ tử Nhẫn tông bị trúng tên đều đã trở nên khô héo như cành cây.
Không được… hắn không thể để nàng chết được!
"Sư phúc, người định làm gì?" Bách Lâm hoảng hốt nhìn từng tia linh khí đang tỏa ra trên người Nguyên Nhạc.
"Ngay khi kết giới được mở, các ngươi hãy tự tìm đường trở về tông môn."
Nguyên Nhạc bế Thập Nhất lên, chỉ huy kiếm dưới chân bay ra khỏi vòng sáng kết giới.
Khi bọn họ đã ra ngoài, những mũi tên lập tức tấn công về phía hai người, nhưng bọn chúng đều bị từng đạo quang của Nguyên Nhạc chém gãy.
Hắn ném ra một mảnh giấy mỏng trong không trung, kết ấn truyền linh lực, tia sáng vàng lập tức bao quanh tất cả mũi tên, những dòng khí màu đen bay ra từ thân tên, rồi cứ thế, hàng loạt mũi tên rớt xuống đất một cách vô dụng.
Nhìn thấy ma khí đang bay về một phương hướng nào đó, Nguyên Nhạc mở kết giới cho đám đệ tử kia rồi đem Thập Nhất đuổi theo ma khí.
Bóng dáng của một nam nhân ở phía trước dần dần lộ ra, từng dòng ma khí đang chạy vào trong cơ thể hắn như đang quay trở về với chủ nhân.
Từ người nam nhân này toát lên sát khí vô cùng đáng sợ và lạnh lẽo, là kiểu cố tình lộ ra cho người khác thấy mà không phải giấu giếm hay che đậy.
Chính là kiểu người vừa xấu xa vừa rất cao ngạo.
Nhìn thấy người tới là Nguyên Nhạc, đôi môi mỏng, đỏ sẫm hé mở: "Lâu rồi không gặp, Nguyên Nhạc."
"Dạ Tư Ngạo, trong mũi tên kia có thứ gì?"
Người nam nhân được gọi là Dạ Tư Ngạo mỉm cười, là nụ cười đầy quỷ quyệt: "Thật lạ khi nàng ta trúng phải thứ đó mà vẫn còn sống đến bây giờ.
Nó vốn được dành riêng cho ngươi nên ta đã tiêu tốn không ít công sức đâu."
Nguyên Nhạc nhìn xuống thiếu nữ đã mê man trong vòng tay, làn da nàng không còn tí huyết sắc, hơi thở mỏng manh như sắp mất đi.
Hắn ngẩng lên hỏi Dạ Tư Ngạo: "Ngươi có cách cứu không?"
"Tất nhiên là có rồi.
Thứ này để dành cho ngươi nên-"
Dạ Tư Ngạo còn chưa nói xong, thân ảnh Nguyên Nhạc đã lập tức tiến về phía hắn, để lại Thập Nhất nằm lơ lửng trên thân kiếm.
.
||||| Truyện đề cử: Mật Ngọt Pha Chút Phèn Chua |||||
Ầm ầm… mỗi một lần hai đạo quang ánh sáng giao nhau đều gây ra trận nổ lớn oanh động, chim chóc cả một vùng bay loạn tứ tung.
Pháp thuật của Nguyên Nhạc và Dạ Tư Ngạo gần như cân tài cân sức.
"Nguyên Nhạc, thời gian qua ngươi chẳng có chút tiến bộ nào nhỉ?" Dạ Tư Ngạo khinh thường.
"Còn ngươi vẫn kém cỏi như xưa."
Dạ Tư Ngạo đã không biết rằng, trước đó Nguyên Nhạc hao tốn rất nhiều linh lực để đẩy ma khí ra ngoài sau một chút sơ suất, sau đó tạo kết giới cấp cao bảo vệ đám đệ tử nên bây giờ sức mạnh của hắn chỉ còn khoảng sáu, bảy phần.
Đã vậy hắn còn mang ý định bắt sống Dạ Tư Ngạo để cứu Thập Nhất nữa.
"Ta không ngờ sau trận chiến đó mà ngươi vẫn có thể ở lại Nhẫn tông đấy.
Phải nói là ngươi quá mặt dày hay là đám đạo sĩ đó không sợ chết vậy? Ngươi còn nhớ mình đã giết chết bao nhiêu đồng môn không? Hay là để ta nhắc lại cho nhé?"
Dạ Tư Ngạo dường như đang cố gắng chọc tức Nguyên Nhạc nhưng thất bại.
Bởi vì đối phương chẳng hề tỏ ra thái độ gì.
Trong khi trận quyết đấu nảy lửa bên dưới nổ ra ầm ầm thì Thập Nhất nằm trên kiếm lại xảy ra hiện tượng lạ lùng.
Làn da trắng bệch của cô đột nhiên trở nên đỏ rực như phát sốt.
Một làn khói màu trắng bao quanh lấy thân thể cô, nhưng sau đó lại rất nhanh biến đổi thành đen.
Gương mặt cô cũng như đèn nhấp nháy vậy, lúc đỏ lúc trắng theo nhịp thay đổi của làn khí.
Nguyên Nhạc không phát hiện ra sự bất thường này của Thập Nhất vì hắn đang rất tập trung vào trận đấu.
Thời gian càng trôi qua Dạ Tư Ngạo càng có vẻ yếu thế hơn, vì thế hắn quyết định sử dụng tới con át chủ bài.
Một chiếc lồng vàng xuất hiện trong không gian, con kim thiền(*) nhỏ nhảy ra từ chiếc lồng ấy đột nhiên trở nên to lớn khổng lồ.
Miệng nó vừa há, ngọn lửa lớn đã đốt sạch cây cối quanh đó.
(*)Kim thiền: Cóc vàng
"Chính hắn đã nhốt ngươi hơn trăm năm qua đấy.
Mau thịt hắn đi rồi chúng ta cùng nhau về nhà."
Kim thiền có vẻ nghe hiểu tiếng người, nó lập tức tấn công về phía Nguyên Nhạc không chút do dự.
Trước đây các tông môn phải tốn rất nhiều công sức mới phong ấn được con ma thú này, mà bây giờ chỉ có duy nhất Nguyên Nhạc đối đầu với nó ở đây.
Bên cạnh đó còn có Dạ Tư Ngạo chỉ chờ đợi một giây sơ hở của hắn.
Trước tình thế nguy kịch như vậy, nhưng trên khuôn mặt Nguyên Nhạc vẫn không lộ ra chút lo lắng hay bối rối nào.
Thái độ này của hắn khiến Dạ Tư Ngạo rất không vừa lòng.
Hắn nhìn đến thiếu nữ đang nằm lơ lửng trên không, nảy ra một suy nghĩ.
Nguyên Nhạc có vẻ rất quan tâm đến thiếu nữ này, vậy thì...!
Dạ Tư Ngạo lập tức chạy về phía Thập Nhất, Nguyên Nhạc nhìn thấy hành động của hắn, muốn đuổi theo nhưng lại bị kim thiền giữ chân.
Trước khi Dạ Tư Ngạo kịp chạm đến thanh kiếm chở Thập Nhất thì Nguyên Nhạc đã kịp thời xuất hiện chắn trước:
"Đối thủ của ngươi là ta."
"Xem ra nàng ta có vẻ khá quan trọng nhỉ? Một người nhẫn tâm ra tay với cả sư phụ mình như ngươi mà lại để tâm đến người khác như vậy sao? Ta hơi bị tò mò rồi đấy."
Thuấn di khiến Nguyên Nhạc tốn rất nhiều linh lực nên cơ thể hắn lúc này có chút không ổn.
Dù vậy, hắn không thể để lộ điều đó cho đối thủ thấy được.
Phải mau chóng bắt Dạ Tư Ngạo thì hắn mới có thể tập trung vào con ma thú kia.
Nghĩ là làm, Nguyên Nhạc lấy ra một bảo vật trong nhẫn không gian của mình, đó là một thứ có hình thù giống với chiếc chuông đồng, nhìn thấy nó ánh mắt Dạ Tư Ngạo nhanh chóng thay đổi.
"Thần khí??? Trong tay ngươi lại có cả thần khí?"
Để sử dụng được nó, hắn phải cần đến một lượng lớn linh lực, lúc này hắn hoàn toàn không thể đáp ứng đủ yêu cầu nhưng Nguyên Nhạc không còn cách nào khác nữa rồi.
Bàn tay Nguyên Nhạc kết ấn, linh lực từ tay hắn lập tức truyền đến chiếc chuông khiến nó lớn dần ra.
Trong lúc ấy, Kim thiền cũng nghe lệch Dạ Tư Ngạo mà nhảy tới chỗ Nguyên Nhạc, phun lửa..