"Được.
Ta đảm bảo sẽ không để Dạ Tư Phùng tấn công nhân giới."
Ngay sau khi Dạ Tư Ngạo nói xong, Thập Nhất lập tức dùng tay không bẻ đứt dây trói trong ánh mắt ngỡ ngàng của hai nam nhân.
Một bảo vật kìm hãm linh lực ở trong tay cô lại chỉ giống như sợi dây trói bình thường.
Dạ Tư Ngạo đứng dậy, vẫn còn khá hoang mang, nói một lời hứa như vậy đã được tha mạng rồi sao?
"Vậy… Ta đi đây."
Khi hắn chuẩn bị quay lưng rời đi thì một cơn xoáy tiến tới.
Dạ Tư Ngạo lập tức đưa tay chống đỡ, đôi mắt sáng lên: "Quả nhiên ngươi sẽ không đơn giản tha cho ta như vậy mà! Đám đạo sĩ thối!"
"Ngươi hình như có chút nhầm lẫn.
Ta nói tha chết cho ngươi, chứ đâu có nói sẽ không đánh ngươi." Thập Nhất thản nhiên giải thích.
"Hừ… Sai lầm của ngươi là đã thả ta ra."
Nguyên Nhạc ở bên cạnh nhìn, chuẩn bị sẵn sàng để trợ giúp thiếu nữ, nhưng Dạ Tư Ngạo lại bị nàng vứt xuống đất một cách dễ dàng.
Nghĩ tới việc linh lực của mình từng biến mất khi chạm vào tay cô, xem ra nó cũng có tác dụng với cả ma lực.
Pháp thuật lợi hại như vậy, thật sự là bất khả chiến bại.
Dạ Tư Ngạo quả thật không thể sử dụng ma lực, vì vậy hắn chỉ có thể dùng tới quyền pháp thân thể, nhưng sức lực một người nam nhân như hắn lại hoàn toàn không đánh nổi thiếu nữ mỏng manh này.
Cuối cùng, đường đường là người đứng đầu ma giới lại bị thiếu đè ra đất đánh.
Dạ Tư Ngạo lúc này không thể không tin lời nói nàng ta tha chết cho hắn là sự thật.
Trả thù cho ngực của mình xong, Thập Nhất đứng dậy phủi phủi tay.
"Nhớ kỹ lời hứa của ngươi đấy! Được rồi.
Đi về đi.
Không tiễn." Đó là lời từ biệt của Thập Nhất trước khi vào nhà đi ngủ.
Dạ Tư Ngạo mặt mũi bầm dập nhìn về Nguyên Nhạc nãy giờ đứng một bên xem kịch: "Không ngờ ngươi lại có hứng thú với kiểu nữ nhân bạo lực này."
Nguyên Nhạc chỉ im lặng không đáp.
"Ma thú của ta có phải bị ngươi phong ấn rồi không?"
"Không phải.
Là nó đang bám theo ta không rời."
Dạ Tư Ngạo trề môi khinh thường, chỉ cho rằng Nguyên Nhạc nói dối, đó chính là ma thú hung hãn nhất ma giới, cũng đặc biệt căm ghét con người.
Bụp… Kim thiền đột ngột xuất hiện, đứng trên vai Nguyên Nhạc.
Nhìn nó lúc này không khác nào một sủng vật ngoan ngoãn bên cạnh chủ nhân.
Cho dù đã nhìn thấy Dạ Tư Ngạo thì nó cũng chẳng có chút xíu cảm xúc nào.
"Nhìn xem, ta không nói dối ngươi."
"Kim thiền, là hắn bắt ép ngươi phải không? Yên tâm.
Ta bây giờ sẽ đánh hắn để cứu-"
Phụt… Một ngọn lửa được phun thẳng vào mặt Dạ Tư Ngạo, một mùi khét lẹt lập tức tỏa ra trong không khí.1
Nhìn thấy cảnh này, Nguyên Nhạc đưa tay chạm vào đầu Kim thiền, khen ngợi: "Tốt."
"Ộp… ộp." Kim thiền giống như đang rất vui vẻ vì được khen ngợi.
Nguyên Nhạc phất tay một cái, đem con người với cái mặt đen thui cháy khét kia biến mất khỏi Nhạc Tịnh Phong.
Ma thú ngồi trên bàn tay của Nguyên Nhạc, một người một thú đối mặt nhau.
"Ngươi cũng có chút năng lực đó.
Sau này ta sẽ để ngươi ở lại đây.
Nhiệm vụ là bảo vệ thiếu nữ kia.
Rõ chưa?"
Đôi mắt kim thiền chớp chớp, cho thấy nó hiểu lời hắn nói, cũng đồng ý tiếp nhận nhiệm vụ này.
…
Loảng xoảng… loảng xoảng… Tiếng ồn ào kéo dài khiến Thập Nhất muốn ngủ cũng không thể ngủ nổi.
Lúc cô tìm đến nơi phát ra tiếng ồn liền trông thấy cảnh một người một cóc ở giữa chiến trường hỗn loạn của nhà bếp.
Chuyện gì vậy? Ở đây mới xảy ra hỏa hoạn, động đất, cả sóng thần luôn đấy à?
Nhìn một mớ đồ ăn hỗn độn cháy khét trong chảo, còn có cả mấy thứ vương vãi lung tung trên đất.
Thập Nhất muốn duy trì vẻ mặt bình thản cũng thật khó.
"Sư phụ đang làm gì?"
"Nấu ăn."
Nguyên Nhạc luôn sạch sẽ tươm tất với bộ y phục trắng tinh như thần tiên thì nay lại đầu bù tóc rối như… thằng thần kinh ấy! Hắn đây là phá bếp, phá lương thực chứ nấu ăn cái quái gì!
Nguyên Nhạc giơ lên một thứ đen đen xanh xanh trong tay mình: "Nhìn vậy thôi chứ ngon lắm đấy."
Cái câu này Thập Nhất nghe có vẻ quen quen.
Một bàn "đồ ăn" được bày biện ra hết sức công phu bởi một nam nhân và một con cóc.
Thập Nhất nhìn kỹ lắm mà chẳng thể nhận ra nổi mấy món trên bàn là thứ gì, trong khi cái tên Nguyên Nhạc kia thì chỉ từng đĩa giới thiệu vô cùng chuyên nghiệp và tự tin.
"Nào, mau ăn thử đi."
Thập Nhất lập tức lắc đầu nguây nguẩy, cô vẫn nhớ tay nghề khủng khiếp của hắn ở trong thế giới nào đó, cô không muốn chết sớm đâu.
Nhưng mặc cho cô từ chối thì một miếng đen đen vẫn được đặt vào bát Thập Nhất.
"Không được.
Người là sư phụ, nhất định phải động đũa trước.
Nếu không ta làm sao dám ăn."
"Trước đây ngươi đâu có lễ nghĩa như vậy.
Mau ăn đi.
Ta đảm bảo là nó rất ngon."
Thập Nhất mới không tin vào lời nói suông của hắn.
Cô nhìn tới con cóc đang ngồi trơ mắt ở một góc, nhanh tay cầm đũa gắp miếng đồ ăn trong bát tới miệng nó.
Kim thiền vội vàng nhảy xa cách bàn ăn cả trăm mét.
Nhìn xem, đến động vật còn không dám ăn mà kêu cô ăn thế méo nào được!
"Cóc vàng, đây là đồ ăn do sư phụ ta làm, ngươi dám chê tay nghề chủ nhân hả?"
Kim thiền cảm nhận được tầm mắt đang chiếu đến mình, nó đành phải run rẩy nhảy trở lại, dùng chiếc lưỡi dài cuốn lấy thứ đen đen kia.
Có thể trông thấy đôi mắt lồi của nó mở to như sắp rớt ra ngoài vậy.
Sau đó con cóc đột nhiên ngã lăn phơi bụng trên mặt đất.
Thập Nhất lập tức đập bàn đứng dậy: "Thấy chưa! Rõ ràng là thứ không thể ăn mà!"
Nguyên Nhạc nhìn tới kim thiền đang nằm bất động: "Chết rồi sao? Vậy để ta đem trả về ma giới."
Hắn vừa dứt lời thì Kim thiền đã lật bụng ngồi dậy, nghiêm chỉnh ngồi im ở đó, cứ như con cóc chết hồi nãy không phải là nó vậy.
Thập Nhất trợn mắt: Giỏi lắm, cóc bây giờ còn biết diễn hơn cả người nữa.
Nguyên Nhạc không ép cô nữa mà cầm đũa tự mình ăn trước.
Hắn rất tin tưởng vào khả năng của mình, cho rằng bản thân ăn trước để làm mẫu.
Ai dè, ngay khi hắn ăn thử miếng cá đầu tiên thì…
Phụt… Miếng cá cháy đen bị nhổ ra ngoài ngay lập tức.
"..." Sao vị của nó kỳ lạ như thế này?
Thập Nhất tốt bụng đưa tới cho Nguyên Nhạc chén trà: "Rốt cuộc tại sao sư phụ lại nghĩ không thông mà đi nấu ăn vậy?"
Đã không biết làm thì đừng nên động vào, vừa lãng phí đồ ăn, vừa hành hạ dạ dày người khác.
Nhận thấy sự ghét bỏ rõ ràng trong câu nói của Thập Nhất, trong lòng Nguyên Nhạc đột nhiên trùng xuống, có chút khó chịu, có chút thất vọng.
Mặc dù không thành công, nhưng dù sao hắn cũng là lần đầu tiên tự tay xuống bếp nấu ăn cho một người.
Đã không được câu an ủi của nàng thì thôi, còn bị chê bai vậy nữa.
"Ta-"
"Sư phụ đối tốt với ta có phải vì ta đã chắn giúp người một mũi tên không?"
Nguyên Nhạc nghĩ nghĩ một chút rồi gật đầu.
"Không còn lý do nào khác?"
Nguyên Nhạc lắc đầu.
"Thật sự không có?"
Nguyên Nhạc không hiểu tại sao thiếu nữ này phải hỏi nhiều lần như vậy, hắn mở miệng khẳng định: "Không có."
"Vậy thì để ta giải thích một chút." Thập Nhất khoanh tay, lưng dựa vào thành ghế, nhìn hắn mà nói, "Lúc ấy, ta không hề có ý định ngu ngốc dùng bản thân mình để cứu sư phụ.
Việc đó là sai sót kỹ thuật… nghĩa là, ta nghĩ mình có thể dừng lại chuyển động của mũi tên đó, nhưng không ngờ nó có thể vượt qua được tay ta.
Cho nên, sư phụ cứ đối xử với ta như trước đây là được rồi."
Nghe thiếu nữ nói xong, Nguyên Nhạc hình như có hơi bất ngờ một chút.
"Vậy nếu cho ngươi một cơ hội quay trở lại, ngươi… sẽ không làm vậy nữa?
"Điều đó là hiển nhiên."
Cuối cùng Nguyên Nhạc dường như đã hiểu ra được gì đó, hắn không nói không rằng, nhanh chóng biến mất khỏi bàn ăn.
"Ộp… ộp." Sao ngươi có thể nói như vậy với chủ nhân của ta.
Ngài ấy đã rất lo lắng khi ngươi bất tỉnh đấy.
Nữ nhân xấu xa!
"Con cóc vàng như ngươi mới xấu.
Ta rất đẹp."
Thập Nhất nói xong liền đứng dậy rời đi để lại chú cóc ngơ ngác trên đất.
Kim thiền: Nàng ta có thể nghe hiểu lời nó nói đúng không?.