Thập Nhất ngồi bên bệ cửa, ngậm trong miệng cây kẹo mút vị nho quen thuộc.
Để có thể duy trì mạng sống đến hạn tử của Lãm Đồ Hinh trong thế giới này, cô đã phải tiêu tốn gần chục cây rồi.
Nhiệm vụ sau có lẽ phải thực hiện tâm nguyện của các nguyên chủ một cách nghiêm túc thôi.
Như vậy mới có cơ hội sống với ai đó lâu hơn một chút.
Một bàn tay đột nhiên từ đâu vươn tới đoạt lấy kẹo của cô.
Là Nguyên Nhạc đang nhìn cây kẹo với hình dáng kì lạ: "Thỉnh thoảng ta lại thấy nàng ăn thứ này.
Nàng mua ở đâu vậy? Có ngon không?"
Nguyên Nhạc vừa nói xong thì cũng bỏ luôn vào miệng ăn thử, chưa được mấy giây, cả người hắn bỗng nhiên sững lại.
Một cảm giác nóng bỏng từ bụng xuất hiện, như thiêu như đốt ngũ tạng hắn.
Thập Nhất nhanh tay giật cây kẹo từ trong miệng hắn ra, vội vàng hỏi: "Khó chịu sao?"
Nguyên Nhạc không trả lời, nhưng nhìn gương mặt hắn là đủ có câu trả lời rồi.
Thập Nhất đưa tay xoa xoa trên vùng bụng của hắn, không quên la mắng, "Cho chừa cái tật ăn uống linh tinh."
"Đó là gì vậy?" Nguyên Nhạc nhăn mày, hắn vốn tưởng đó chỉ là kẹo đường bình thường thôi.
"Thứ này tu sĩ không ăn được."
Sau một lúc được Thập Nhất xoa bụng, cơn nóng kỳ lạ kia rốt cuộc cũng lui đi.
"Ngoài cảm giác nóng, chàng còn thấy gì khác không?"
"Không có." Nguyên Nhạc lắc đầu.
Nhìn cô ngậm kẹo ngon lành, còn hắn thì lại đau muốn ngất, Nguyên Nhạc tò mò hỏi về nguồn gốc và tác dụng của nó.
"Kẹo này đến từ thế giới ta sinh sống.
Nếu không có nó ta có thể sẽ chết bất đắc kỳ tử."
Nghe đến chuyện sống chết, Nguyên Nhạc lập tức hỏi han: "Vậy chỉ cần ăn nó, nàng liền có thể sống thật lâu ở đây với ta đúng không?"
Trong lòng Nguyên Nhạc thật ra có chút lo lắng về tuổi thọ giữa hai người.
Bởi vì tu tiên nên tuổi thọ của hắn khá cao, còn Thập Nhất thì đã sớm từ bỏ việc này, thậm chí lúc ở ma giới cũng không thấy cô tu ma.
"Chàng biết là ta đến đây để làm nhiệm vụ rồi đó, nên thời gian sống của ta phụ thuộc vào tuổi thọ Lãm Đồ Hình.
Mà hiện tại… tuổi thọ thân thể chỉ còn một năm nữa."
Thông tin bất ngờ này làm Nguyên Nhạc sững người trong chốc lát.
Miệng hắn run run hỏi lại: "Một năm? Nghĩa là hết một năm nàng sẽ rời khỏi đây?"
"Ừm.
Nhưng chàng đừng quá buồn bã, chúng ta-"
Không để Thập Nhất kịp nói xong câu thì Nguyên Nhạc đã hất tay cô ra, giọng điệu vô cùng tức giận và cả sự đau lòng không che giấu: "Tại sao đến bây giờ nàng mới nói với ta?"
Một năm đối với người tu tiên như hắn chẳng khác nào một thoáng mây bay.
Bọn họ vốn đang sống cuộc sống cùng nhau vô cùng hạnh phúc, bây giờ lại đột nhiên nhận được tin tức này, Nguyên Nhạc không thể không bị sốc.
Thập Nhất hiểu nên không chấp hành động tức giận của hắn.
Cô há miệng muốn giải thích nhưng hắn hoàn toàn không cho cô cơ hội.
"Thập Nhất, thật ra ta không quá quan trọng với nàng có đúng không?"
"Ta biết chàng đang hoang mang, nhưng đừng nói những lời không suy nghĩ đó.
Ta đối với chàng còn chưa đủ tốt sao?"
"Đúng.
Nàng đối với ta rất tốt.
Nhưng đến cái tên họ đầy đủ cũng không thể nói cho ta biết." Nguyên Nhạc cười có chút giễu cợt.
Đây là lần đầu tiên hắn để lộ vẻ mặt này cho Thập Nhất thấy.
"Nàng biết rõ Dạ Tư Ngạo có ý đồ với ta, lại không ngăn chặn hắn lập tức mà cố tình chờ đợi đến tận lúc hắn ra tay.
Thập Nhất, nếu là ta, cho dù chỉ là thử, ta cũng sẽ không bao giờ lấy tính mạng của nàng đem ra thử."
Bởi vì yêu nên sợ, sợ nàng xảy ra chút thương tích dù là nhỏ nhất.
Có lẽ là từ lúc đó, Nguyên Nhạc càng cảm nhận được rằng tình cảm thiếu nữ này dành cho hắn vẫn còn kém rất nhiều.
"Nếu như ta yêu nàng toàn tâm toàn ý, đến mức có thể moi hết ruột gan cho nàng xem thì nàng chỉ dửng dưng dừng lại ở ba chữ "Ta thích chàng", có đúng không?"
Nhìn thấy Thập Nhất im lặng không phản bác, trong lòng Nguyên Nhạc quặn đau.
Giọng nói liền trở nên thê lương: "Nàng sẽ rời khỏi đây, trở về thế giới của nàng, sẽ gặp gỡ rất nhiều người khác.
Thậm chí là thích một người khác phải không? Thập Nhất, có phải cuối cùng nàng cũng sẽ quên ta?"
Chỉ nghĩ đến thôi mà ngực trái Nguyên Nhạc đã nhói lên từng hồi.
Bởi vì hắn yêu nàng nhiều hơn, nên trong mối quan hệ này, hắn càng nhạy cảm, càng dễ tổn thương hơn bất kỳ ai.
Những nỗi niềm chôn sâu trong lòng cứ thế bật ra thành lời.
Cảm xúc trào dâng, một giọt nước trong suốt bất giác rơi xuống...!
Thập Nhất khẽ bước về phía trước, lau đi dòng nước bên má người nam nhân, đôi môi hé mở:
"Nguyên Nhạc, nhờ chàng mà ta biết thế nào là gây sự vô cớ rồi.
Chúng ta có nên giả vờ chia tay như mấy cặp đôi trong phim ngôn tình không? Cho câu chuyện trở nên thật lâm li bi đát?"
"Khán giả" Đại Thần đang xem kịch hay chỉ muốn sặc nước bọt.
Cô gái này là muốn dỗ dành hay muốn chọc tức người ta thêm vậy?
Quả nhiên nước mắt Nguyên Nhạc lập tức tuôn ra không ngừng, hắn vừa khóc vừa nức nở: "Nàng bây giờ còn cố tình nói những lời ta không hiểu nữa… Ta vốn biết chúng ta ở hai thế giới khác nhau rồi, nàng không cần làm vậy để ta đau lòng hơn đâu."
"Bộ dáng ngọc thụ lâm phong trước kia của chàng đúng là lừa đảo mà.
Chàng vẫn chỉ là tên ngốc mít ướt." Thập Nhất thở hắt ra một hơi, dùng ống tay áo lau từng hạt nước to đùng trên gương mặt hắn, "Chàng còn khóc nữa, có tin ta đè ngực chàng ra đây sàm sỡ không?"
Nước mắt ai đó rốt cuộc cũng chịu ngừng rơi, gương mặt Nguyên Nhạc vì khóc mà đỏ bừng và ướt át.
Bộ dạng người nam nhân cao ráo với vẻ mặt đáng thương khiến khung cảnh trở nên thật hài hước.
Thập Nhất đỡ hắn ngồi xuống bàn, lại rót cho hắn một ly trà: "Nãy giờ chàng cứ nói liên hồi mà không cho ta xen vào.
Giờ thì im lặng nghe ta nói được chưa?"
Nguyên Nhạc cầm ly nước, vẻ mặt đáng thương gật gật đầu.
"Đầu tiên, ta nói cho chàng biết cái tên Thập Nhất của mình, nhưng họ vốn không phải của ta mà là của sư phụ.
Cho nên, ta đâu thể cho chàng thứ không phải của ta.
Hiểu không?"
Nguyên Nhạc nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng cũng chịu gật đầu.
"Về việc Dạ Tư Ngạo, ta thừa nhận đó là lỗi sai của mình vì đã quá tự tin.
Nhưng nó lại giúp ta nhận ra tầm quan trọng của chàng đối với mình thế nào."
Lúc nhận được tin báo, trên đường quay trở về ma giới, Thập Nhất đã cảm nhận được thứ cô chưa bao giờ có trước đây.
Đó là lo lắng, vô cùng lo lắng...!
Nếu như hắn chết tại đây, nếu như hắn không còn xuất hiện ở thế giới sau, nếu như cô mãi mãi không gặp lại hắn… Những câu hỏi ấy bủa vây, khiến cô hận mình không thể lập tức đến chỗ hắn.
Đó...!là lần đầu tiên Thập Nhất hoang mang đến vậy.
"Ta thừa nhận mình đã sai, và ta sẽ không bao giờ lặp lại sai lầm này nữa.
Vì vậy ta không tiếp tục làm ma vương, ta muốn ở bên chàng nhiều hơn, muốn bảo vệ chàng tốt nhất có thể.
Nguyên Nhạc… với ta, chàng rất quan trọng!"
Đôi mắt Nguyên Nhạc đã rưng rưng, hắn không hề biết bản thân chính là lý do để cô từ bỏ vị trí quyền lực kia.
Điều này khiến hắn vô cùng cảm động.
Hóa ra, hắn quan trọng với cô như vậy.
"Ta không nói với chàng về tuổi thọ của mình sớm hơn vì dù sao chúng ta cũng sẽ gặp lại.
Nguyên Nhạc, tin tưởng ta, chúng ta sẽ còn gặp lại ở thế giới sau.
Bởi vì chàng luôn là người đồng hành cùng ta từ trước tới nay."
"Chuyện này-"
"Suỵt… Nghe ta nói hết đã." Thập Nhập đặt tay lên môi Nguyên Nhạc ngăn lại lời hắn muốn nói.
"Những lời chàng nói đó không hề sai.
Nguyên Nhạc, ta thừa nhận, so với chàng, tình cảm của ta không thể ngang bằng.
Ta không thể moi hết ruột gan cho đối phương, càng không thể bất chấp cả lý trí.
Bởi vì ta… là Thập Nhất."
"Nếu như ta có người nam nhân khác, chàng sẽ đau lòng, khóc lóc và thậm chí tự làm tổn thương bản thân mình.
Nhưng ta thì khác, ta sẽ lập tức cầm kiếm và giết chết cả chàng lẫn nhân tình, sau đó lại tiếp tục ăn ngủ, sống tốt sống khỏe.
Đây mới là con người thật của ta."
Đó là điểm khác biệt giữa một người sống quá cảm xúc và một người sống quá lý trí.
Cũng chính là sự tương phản giữa hắn và cô.
Nguyên Nhạc hơi cụp mắt xuống, có chút hoang mang xen lẫn bối rối.
Cô như vậy là yêu hay không yêu hắn đây?
Đầu Nguyên Nhạc bị một bàn tay nâng lên, đối diện với đôi mắt đen láy, sâu thẳm như mặt nước mùa thu tĩnh lặng, sâu đến không thấy đáy.
Đôi mắt ấy khiến đối phương bất giác chìm đắm vào nó.
"Dù là hiện tại hay sau này, ta vẫn đang yêu chàng theo cách của mình.
Ta không thể hi sinh tất cả vì chàng, nhưng sẽ làm tất cả có thể cho chàng."
Từng lời cô nói rất nhẹ nhàng, cứ thế đi vào thật sâu trong tâm trí hắn..