"Mạc Lâm, con gọi Kỳ Kỳ dậy chưa?"
Mạc Lâm ngồi trên bàn ăn với hai cục giấy vo tròn ở mũi trông vô cùng đáng thương và hài hước.
Nghe nhắc đến người vừa mới khiến mình bị thương hắn liền muốn nhăn mày.
"Mẹ cũng biết chị ấy ham ngủ thế nào rồi mà.
Lúc nãy chị ấy đuổi con ra khóa cửa lại rồi."
"Con phải gọi chị dậy cho bằng được chứ! Con muốn Kỳ Kỳ ở lại lớp lần thứ ba sao?"
La Kì Kì năm nay 17 tuổi, đáng lý phải học năm cuối trung học phổ thông rồi, lại bởi vì ở lại lớp hai năm, nên thành ra vẫn đang học chung với năm nhất Mạc Lâm.
"Chú La còn chưa lo, mẹ lo làm gì cho mệt người."
Mạc Lâm vừa nói xong đã bị bà Mạc cho một cái đánh đầu: "Con đó, học chung lớp với chị mà không thể giúp đỡ chị chút sao?"
Trong lòng Mạc Lâm chỉ muốn cãi lại, nhưng nghĩ đến tình tình của mẹ mình thì đành ngậm miệng.
"Hay là con kèm Kỳ Kỳ học đi.
Không phải học lực của con rất tốt sao?"
"Mẹ à… con cũng muốn lắm.
Nhưng mấy lần con giúp giảng bài, chị ấy đều không thể hiểu."
"Kiến thức mà không vô đầu người học là do người dạy không có tâm rồi!" Giọng nói trong trẻo của cô gái vang lên, xen vào cuộc trò chuyện của mẹ con họ Mạc.
"Kỳ Kỳ dậy rồi hả? Mau ăn sáng rồi đi học.
Hai đứa sắp muộn rồi đấy.
"Vâng, mẹ."
Mạc Lâm nhìn thấy La Kỳ Kỳ xuất hiện thì âm thầm hừ lạnh một cái.
"Nói như chị thì thầy cô giáo ở trường đều không có tâm sao?"
"Bọn họ có tâm nhưng chị đây không muốn nhận." Thập Nhất vừa nói vừa ngồi xuống bàn ăn.
Người giúp việc lập tức đưa ra cho cô một phần bánh mì ăn sáng.
"Đúng thế.
Kỳ Kỳ nhất định rất thông minh, chỉ là không có năng khiếu với việc học thôi." Bà Mạc không tiếc lời khen với La Kỳ Kỳ.
"Khụ…" Mạc Lâm suýt nữa đã phun đồ ăn trong miệng ra.
Ánh mắt nhìn về Thập Nhất lộ rõ sự khinh thường và chế nhạo.
Đối với hắn, La Kỳ Kỳ chính là một đầu đất, có muốn cũng không đủ khả năng để hiểu, chứ ở đó mà không muốn nhận.
Chỉ có mẹ hắn mới dám nói cô ta thông minh thôi.
"Mũi em trai bị sao thế?" Thập Nhất ra vẻ không biết, hỏi han ân cần.
"À… Không sao." Mạc Lâm kéo kéo khóe miệng, chế giễu, "Là ban đêm em ngủ mơ thấy bị con chó nào đó nổi máu điên rượt đuổi nên không cẩn thận bị té xuống giường."
"Ồ… Lần sau cẩn thận nhé.
Có thể giấc mơ tiếp theo là bị con chó ấy cắn cũng nên." Thập Nhất nói xong thì dửng dưng cầm miếng bánh lên cắn một miếng thật ngon lành, hoàn toàn không tức giận vì bị mắng là chó.
Việc mối quan hệ giữa Mạc Lâm và La Kỳ Kỳ không tốt cả bà Mạc và ông La đều không biết.
Ở trước mặt bọn họ, hai người đều tránh né xung đột với đối phương và cư xử chuẩn mực nhất có thể.
Đợi đến khi chỉ có hai người ở trên xe đi đến trường, ánh mắt thù địch của Mạc Lâm mới lộ ra, giọng nói cũng trở nên gay gắt:
"Phiền chị lần sau đừng có ngủ dậy muộn rồi khiến tôi cũng phải đi học muộn theo chị nữa.
Đầu óc đã ngu muội đến không thể học thì tay chân có thể nhanh nhẹn hơn không?"
Hình ảnh cậu thiếu niên ngoan ngoãn trước mặt bà Mạc hoàn toàn không còn nữa.
Bộ dạng lật mặt nhanh hơn lật sách này của Mạc Lâm chính là lý do khiến nguyên chủ ghét cay ghét đắng hắn ta.
Hai người La Kỳ Kỳ và Mạc Lâm như chó mèo này có một điểm chung duy nhất là không muốn phá hỏng hôn nhân của ba mẹ mình.
Đó là lý do mà bọn họ luôn ra vẻ hòa bình trước mặt ông La, bà Mạc.
Thấy La Kỳ Kỳ không trả lời mình, Mạc Lâm cau mày: "Bình thường không phải chị lắm mồm lắm sao? Bây giờ cần nói thì lại im như hến vậy?"
Ánh mắt Mạc Lâm nhìn về Thập Nhất lúc này không tốt đẹp một chút nào, nhưng đối với cô thì đó chỉ là trạng thái thường thấy của những thiếu niên mới lớn.
Cô không cảm thấy hắn lại là người có tâm lý vặn vẹo đến nỗi vì tình yêu mà bất chấp giết người lẫn nuôi nhốt phụ nữ.
Trong ký ức của La Kì Kì, hình như là sau cái chết của mẹ hắn, Mạc Lâm bắt đầu thay đổi, trở nên trầm lặng hơn, cũng không còn đấu đá với nguyên chủ nữa.
Có lẽ hắn và La Kì Kì đều giống nhau, đều không thể vượt qua nỗi đau mất mát.
"Tôi không muốn cãi nhau với nít ranh như cậu.
Một là xuống xe, hai là im lặng.
Cậu chọn cái nào?"
"Hờ… Chị nghĩ đây là xe của một mình chị hay sao mà đòi tôi xuống xe? Còn khuya!"
"Bác Trần, dừng xe."
"Không được dừng!"
Người tài xế ở phía trước vô cùng khó xử, lệnh của cô chủ không thể không nghe theo, nhưng bên cạnh cũng là cậu chủ a!!!
"Một bên là tiểu thư ruột, một bên là thiếu gia kế.
Bác phải nghe theo ai hả?"
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại, không phải bởi vì ruột hay kế mà chỉ vì ông Trần đã ở bên La Kỳ Kỳ nhiều năm, biết rõ tính tình nóng nảy của cô, không muốn hai người tiếp tục xảy ra tranh chấp.
Thập Nhất vươn người mở cửa xe ra, Mạc Lâm lập tức bám chặt vào đai dây an toàn: "Tôi cứ không xuống đấy.
Chị có giỏi thì ném tôi ra đi."
Đến lúc này, Mạc Lâm vẫn rất hung hăng, hắn không tin La Kỳ Kỳ có thể ép buộc mình xuống xe.
Hắn còn đang chờ xem cô định làm gì thì tiếp theo thì đột nhiên một bàn tay đưa đến trước mặt hắn: "Bắt tay cái đi."
Mạc Lâm sững người một chút vì yêu cầu kì quặc của La Kỳ Kỳ, nhưng rất nhanh sau đó hắn đã không do dự hất phăng cánh tay đi.
"Tôi không thèm động vào chị.
Đừng tưởng chúng ta sẽ giảng hòa! Không bao giờ!"
Cạch… Thắt dây an toàn của Mạc Lâm mở ra, trong giây lát, hắn bị hai cánh tay mảnh khảnh nhấc bổng lên và ném ra ngoài xe.
Thậm chí Mạc Lâm còn chẳng kịp nhìn xem La Kỳ Kỳ làm như thế nào thì đã thấy mình nằm lăn lóc trên vỉa hè rồi.
"La Kỳ Kỳ!!!"
Thập Nhất gọn gàng đóng cửa xe, mặc kệ phía sau la hét, chửi mắng thế nào.
Nhầm rồi, người của cô không thể nào đáng đánh như vậy được!
Thập Nhất đến trường học, theo ký ức của nguyên chủ tìm đến chỗ ngồi thì trông thấy một cô gái đang nằm gục trên bàn.
Nếu không có gì thay đổi thì đây hẳn là nữ chính Vu Tiểu An, bạn cùng bàn của La Kỳ Kỳ.
Thập Nhất liếc nhìn nữ chính một cái rồi ngồi xuống vị trí của mình.
Cô đưa mắt quan sát xung quanh.
Bởi vì đã sát giờ vào lớp nên học sinh đã rất đầy đủ.
Cô có thể nhìn thấy tên Vương Gia Hải ở phía trên đang trò chuyện cùng đám bạn.
Không biết có phải vì ánh mắt cô không mà Vương Gia Hải đột nhiên quay đầu nhìn xuống, thấy cô đang nhìn mình thì mỉm cười một cái như chào hỏi.
Thập Nhất thấy vậy chỉ thu lại ánh mắt, hoàn toàn không đáp lại hắn.
Thời gian này, La Kỳ Kỳ vốn đã thích thầm Vương Gia Hải, mỗi lần thấy hắn nhìn mình cười như vậy nguyên chủ đều vui sướng muốn chết rồi lộ ra bộ mặt ngớ ngẩn.
Nào có biết hắn ta cố tình thả lưới để bắt cá vàng, haizz…
"Kỳ tỷ… Kỳ tỷ…"
Thập Nhất đang ngồi ngẩn ngơ thì nhìn thấy hai tên nhóc loắt choắt nào đó thập thò ở cửa gọi mình.
Đây là đám đàn em của La Kỳ Kỳ ở trường học, thường xuyên cùng cô trốn học đi chơi nét hay đánh nhau.
Bởi vì là học sinh lưu ban hai năm nên trong lớp chẳng có đứa con gái nào muốn chơi với nguyên chủ, con trai thì lại càng không quan tâm đến một chị đại như cô.
Ở tuổi này, bọn nó chỉ thích những cô bạn mềm mại đáng yêu thôi.
Thập Nhất còn chưa kịp ra đuổi bọn chúng thì giáo viên đã đi tới.
Hai đứa nhóc bị xách tai rồi đuổi về lớp học.
Tiết học kéo dài khoảng vài phút thì Mạc Lâm mới lò rò đi tới, bởi vì là học trò cưng của giáo viên nên hắn chẳng hề bị phạt gì cả.
Trong khi Thập Nhất chỉ mới liếc mắt ra cửa sổ nhìn một chút thì đã bị giáo viên gọi lên nạt một trận.
Giáo viên bộ môn toán trước đây vẫn thường xuyên nhắm vào La Kỳ Kỳ như vậy, đặc biệt là từ khi ông ta đảm nhận chủ nhiệm lớp.
Kết quả học tập của nguyên chủ thường xuyên khiến thành tích lớp đi xuống, cũng khiến cho khen thưởng của ông ta mất đi.
"La Kỳ Kỳ! Tại sao em không cúp học thì chính là ở trong lớp không tập trung, bảo sao điểm thi không khi nào vươn lên quá trung bình.
Em kém cỏi như vậy mà không thấy có lỗi vì đã phí phạm số tiền bố mẹ cho ăn học sao?"
Nhìn thấy La Kỳ Kỳ lần thứ n bị trách mắng, Mạc Lâm chỉ chăm chăm nhìn vào sách, cảm thấy bản thân thật đúng đắn khi không để lộ mối quan hệ chị em của bọn họ ra bên ngoài.
"Ai nói cứ đi học thì phải học thật giỏi mới là không phí phạm? Ngoài kiến thức thì còn học cách làm người.
Em làm người giỏi hơn rất nhiều người ở đây đấy ạ." Thập Nhất nói một câu đầy ẩn ý, sau đó vẫn chưa chịu dừng lại, "Nhà em giàu, không sợ không có tiền học đâu.
Cô hãy dành sự thương xót cho đầu óc kém cỏi của em đi."
Mạc Lâm kinh ngạc quay đầu nhìn xuống La Kỳ Kỳ, cảm thấy hôm nay cô ta uống nhầm thuốc rồi thì phải.
Bình thường cô ta có quậy phá, nhưng nào dám đốp chát giáo viên chủ nhiệm như vậy!
Đám học sinh trong lớp đầu tiên cũng là ngạc nhiên như Mạc Lâm, sau đó lại âm thầm che miệng cười tủm tỉm vì bộ dáng tức giận của thầy chủ nhiệm.
Bình thường La Kỳ Kỳ đều được đưa đón đi học bằng xe sang nên không ai không biết nhà cô rất giàu.
"Đã rõ đầu óc mình không tốt còn suốt ngày lười biếng, cúp học, em đây là muốn tiếp tục ở lại lớp đúng không?"
"Nhà trường cũng đâu có quy định học sinh không được học lại lần ba đâu ạ."
Giáo viên chủ nhiệm bị gương mặt thản nhiên của Thập Nhất chọc đến rất tức giận, mặt mày ông ta đỏ bừng chỉ ra cửa: "Đã vậy thì em không cần học nữa.
Ra ngoài đứng hết tiết cho tôi! Hôm nay tôi nhất định phải mời phụ huynh em lên nói cho rõ ràng.".