La Kỳ Kỳ thực chất chưa bao giờ bỏ bê việc học bởi vì ăn chơi hay vì gia cảnh giàu có, mà là cô ấy vốn không thể bằng người khác.
Khi còn nhỏ nguyên chủ từng gặp phải một tai nạn ở đầu, điều ấy đã ảnh hướng đến trí óc của cô khá nhiều.
Nếu người khác chỉ cần nghe một hay hai lần là hiểu thì cô lại mất khá nhiều thời gian để hiểu nó, kèm theo đó thì trí nhớ của cô cũng vô cùng kém.
La Kỳ Kỳ không phải không từng cố gắng nhưng khi cô vẫn chưa đạt được một thành quả nào thì đã bị những lời trách mắng và chê bai làm cho gục ngã.
Ba nguyên chủ biết đầu óc con gái kém hơn người khác, cùng với tính tình yêu chiều con nên ông chưa bao giờ thúc ép nguyên chủ trong việc học hành.
Dần dà, La Kỳ Kỳ không còn động lực hay sự tự tin để tiếp tục cố gắng nữa.
Cô bắt đầu tìm cách trốn tránh những ánh nhìn săm soi ở trường bằng việc cúp học.
Những người giáo viên tương tự như Thầy Chu ấy không xấu, chỉ là tư tưởng quá cứng nhắc, lời nói khó nghe, lại không thể sử dụng đúng phương thức.
Lời nói của Thập Nhất có lẽ đã nhắc nhở lại cho ông ấy trách nhiệm, nghĩa vụ của một giáo viên.
Điều ông đã từng được dạy nhưng lại bởi vì thời gian mà dần quên mất.
"Em vào lớp đi." Đó là câu nói mà thầy Chu đích thân bước ra nói với Thập Nhất vào ngày hôm ấy.
Những lời cô đã nói chỉ là nói giùm cho một cô bé ngốc nghếch không thể giải bày nỗi ấm ức của mình.
Nhưng hiệu quả mà nó mang lại khiến Thập Nhất có chút dở khóc dở cười.
"Học kèm?"
"Đúng vậy.
Ở trên lớp còn rất nhiều học sinh khác nên không thể chỉ chăm chăm vào một người.
Lịch học ở trường lại vốn dĩ dày đặc, nên tôi đã sắp xếp một học sinh ưu tú có thể giúp đỡ em."
"Thầy nhầm rồi.
Em không cần đâu ạ.
Việc kèm cặp thêm đứa ngu dốt như em sẽ chỉ khiến bạn học mất thời gian và sa sút theo em." Thập Nhất lập tức từ chối.
"Em không cần phải ngại.
Người bạn này là tôi đã hỏi ý kiến trước rồi, và trò ấy đồng ý."
"Thầy Chu à… em thật sự không cần mà.
Tự em có thể cố gắng được."
"Gặp bài khó hay không hiểu kiến thức thì em tự cố gắng kiểu gì hả? Ngày mai em ấy sẽ được chuyển chỗ xuống cạnh em để tiện kèm cặp.
La Kỳ Kỳ, em tuyệt đối không được bỏ cuộc."
Thầy Chu giống như thay đổi 360 thái độ đối với Thập Nhất, nếu biết mình sẽ khiến thầy Chu trở nên nhiệt huyết như vậy thì cô tuyệt đối sẽ không nhiều lời.
Để từ chối phiền phức này, Thập Nhất không ngại mở miệng nói mò: "Thầy Chu à… Thật ra em bị dị ứng với học sinh giỏi.
Nếu như có ai đó học giỏi ở gần, em nhất định sẽ bị nổi mụn, đau bụng, nguy hiểm tính mạng đấy thầy ạ."
"Vậy chị La Kỳ Kỳ có giấy chẩn đoán bệnh không?" Giọng nói nam vang lên sau lưng Thập Nhất, mang theo chế giễu quen thuộc.
Thầy Chu thấy người đến thì hồ hởi giới thiệu: "Đây chính là người tôi tìm đến để giúp đỡ kèm cặp em.
Mạc Lâm, em mau ngồi xuống đi."
"Em có nên ngồi không ạ? Chị ấy có vẻ không đồng ý việc này."
"Không có.
Em rất đồng ý ạ.
Thầy Chu, cảm ơn vì thầy đã quan tâm em." Nữ sinh mới đây còn kịch liệt từ chối, thậm chí bịa ra căn bệnh quái dị, bây giờ lại đột nhiên đứng dậy cúi đầu cảm ơn vô cùng nghiêm túc.
Cô học trò đổi ý nhanh đến bất ngờ làm thầy Chu khá hoang mang.
Mà dù sao kết quả như vậy là tốt rồi.
Ông nói với Thập Nhất: "Mạc Lâm vốn đang chuẩn bị cho cuộc thi toán cấp tỉnh mà vẫn chấp nhận lời đề nghị này đấy.
La Kỳ Kỳ, em nên cảm ơn bạn."
Thập Nhất đứng dậy, đưa tay về phía hắn: "Cảm ơn sự giúp đỡ của cậu, Mạc Lâm."
Mạc Lâm cũng đưa tay mình lên bắt lấy: "Hi vọng từ nay chúng ta cùng nhau học tập thật tốt.
Nếu chị không tiến bộ, đó sẽ là thất bại của tôi mất."
"Tôi nghĩ ngoài học tập, những việc khác cũng sẽ rất tốt đấy."
Mạc Lâm nhìn gương mặt bĩnh tĩnh của cô gái đối diện, đột nhiên trong lòng dâng lên cảm giác khác lạ.
Sao hắn cứ cảm thấy tự mình đang chạy đến hang sói vậy nhỉ?1
Nhìn hai học trò thân thiện với nhau hơn mình nghĩ, thầy Chu lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Ông đã không biết rằng, mãi đến sau này, ông mới vô cùng hối hận về hành động hôm nay của mình.
Thập Nhất và Mạc Lâm cùng nhau rời khỏi phòng giáo viên, vừa ra ngoài gương mặt tươi tắn, ngoan ngoãn của Mạc Lâm liền tắt đi.
"Chị đừng hiểu lầm, việc tôi đồng ý kèm cặp chỉ bởi vì không tiện từ chối thầy Chu mà thôi."
"Tôi cũng đâu có nói mình hiểu lầm cái gì.
Sao cậu phải giải thích?"
Dưới cái nhìn của cô, Mạc Lâm đột nhiên cảm thấy lúng túng: "Tôi… chỉ nói trước với chị vậy thôi."
"Cậu cũng nên chuẩn bị tinh thần đi.
Từ nay cậu sẽ trở thành người kèm cặp chị đại lưu ban đấy.
Cậu… chắc sẽ nổi tiếng lắm."
"Thế chị nghĩ bây giờ tôi không nổi tiếng sao?"
Hình như đúng là Mạc Lâm rất nổi tiếng với học sinh năm nhất, hắn ta là thủ khoa đầu vào, tham gia nhiều cuộc thi từ hồi cấp hai, còn được gọi là hot boy thân thiện.
Ừm… cái cuối rõ ràng là lừa bịp.
Thân thiện cái quỷ á! Một tên nhóc độc mồm độc miệng thì đúng hơn.
"La Kỳ Kỳ, tôi có chuyện muốn hỏi chị.
Bài toán hôm trước ấy… sao chị lại biết đáp án?"
Lần đó Mạc Lâm chỉ cho rằng cô nói bừa để phá rối hắn nên không hề để tâm một chút nào.
Mấy hôm sau khi bài tập được giải hắn mới biết kết quả cô nói lại là chính xác.
Đó là bài tập toán dành cho ôn thi học sinh giỏi cấp tỉnh do thầy Chu ra đề nên hắn không nghĩ ra lý do tại sao La Kỳ Kỳ có thể biết đáp án.
"Nếu tôi nói là tôi tự giải thì cậu có tin không?"
Mạc Lâm trước đây chắc chắn sẽ không do dự mà mắng cô nói xạo, nhưng bây giờ hắn lại chần chừ.
"Mặt cậu làm gì nghiêm trọng vậy? Hỏi chơi thôi mà.
Cái đó tôi tình cờ thấy trong cuốn sách trên bàn thầy Chu.
Chắc vì số đẹp nên nhớ."
Mạc Lâm nghe vậy thì âm thầm thở hắt ra một hơi, nếu như vậy thì có lý hơn rồi.
Hắn không tưởng tượng nỗi việc bài toán bản thân giải không ra nhưng đồ ngốc như La Kỳ Kỳ lại giải được.
Hoặc là nói cô ta trước giờ vốn dĩ chỉ giả ngốc.
A… Cả hai điều đó đều rất đáng sợ.
"Mau về nhà thôi.
Hôm nay là ngày chú La đi công tác về đấy." Mạc Lâm nói rồi tăng cước bộ đi lên phía trước, cố tình không đợi cô mà đi cách xa cả mấy mét.
Thập Nhất ở phía sau lẳng lặng nhìn bóng lưng hắn.
Mạc Lâm năm nay chỉ mới 15 tuổi mà đã cao ngất rồi, trông có chút gầy nhưng vai lại khá rộng.
Nhìn hắn, cô cũng đoán được sau này hẳn sẽ là một người đàn ông cao ráo và vững chắc.
Còn bây giờ thì… đang chua lắm!.