Mãi đến cuối tuần thì Thập Nhất mới có được một buổi hẹn hò chính thức với Mạc Lâm, mang theo tâm trạng hứng khởi, cô cùng hắn rời khỏi nhà.
Nhưng ngay khi bước xuống taxi, địa điểm đầu tiên đập vào mắt khiến hưng phấn của Thập Nhất lập tức bị dập tắt.
"Không phải hôm nay chúng ta hẹn hò sao?" Cô quay qua hỏi Mạc Lâm bên cạnh.
"Tôi đã nói không phải hẹn hò mà.
Nào, mau vào thôi."
Nơi Thập Nhất được đưa tới là một cửa hàng cho thuê đủ loại phục trang.
Trong khi Mạc Lâm hăng say chọn lựa trang phục mèo cho cả nam và nữ chuẩn bị cho lễ hội trường, thì Thập Nhất đứng ngẩn tò te một bên.
Cô đúng là bị lừa một vố thật đau mà!
"La Kỳ Kỳ.
Chị thấy bộ nào đẹp hơn?"
Mạc Lâm giơ hai bộ đồ giả mèo lên cho Thập Nhất xem.
Một bộ màu hồng theo phong cách đáng yêu, bộ màu đỏ còn lại theo phong cách sexy hơn.
Thập Nhất hững hờ đáp: "Màu đỏ."
"Màu hồng này không đẹp hơn hả? Còn kín đáo nữa.
Chị chẳng có mắt thẩm mỹ gì cả."
Mợ nó! Vậy hắn ta còn giả bộ hỏi cô làm gì?
Trong lòng Thập Nhất đã nổi lửa phừng phừng nhưng ai đó không những không nhận ra mà còn đưa bộ hồng choét đó cho cô.
"Chị mặc thử cho tôi xem được không?"
"Không."
Nghĩ sao kêu cô mặc cái thứ này! Không bao giờ!
Mạc Lâm hai mắt long lanh, chớp chớp nhìn cô với dáng vẻ đáng thương: "Bây giờ chỉ có chị mới giúp được tôi thôi đó.
La Kỳ Kỳ…"
Năm phút sau, cô gái tóc tém cùng bộ áo bông con mèo vô cùng tương phản xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Nhìn bộ dạng nín cười của Mạc Lâm, Thập Nhất cũng phải đen mặt: "Đã bảo nó không hợp với tôi rồi."
Mạc Lâm đi tới chỉnh mũ cho cô, cái miệng cong cong vui vẻ: "Thật ra trông chị đáng yêu lắm đó."
Bất giác, hắn đưa tay lên véo má cô một cái: "Thật giống một em gái nhỏ."
Thập Nhất lần đầu tiên bị người véo má có hơi bất ngờ một chút.
Xém nữa là cô đưa tay ra nốc ao đối phương luôn rồi.
"Mạc Lâm, tôi lớn hơn cậu đấy! Em gái nhỏ cái gì!"
Mạc Lâm lúc này đã sực tỉnh, nhận ra hành vi nhất thời quên mất lý trí của mình, lúng túng bỏ tay xuống: "Khụ… Tôi đi thử đồ cho nam."
Bởi vì là nam sinh, mang trọng trách gây cười nên Mạc Lâm đã cố tình chọn lựa kiểu dáng hở hang hơn, phần lớn bụng và lưng đều bị nhìn thấy.
Vì vậy nên hắn chỉ đứng trong phòng thay đồ soi gương mà không có ý định cho Thập Nhất xem.
Khi hắn chuẩn bị thay ra bộ trang phục hở hang này thì đột ngột cánh cửa mở ra.
Cô gái với ánh mắt săm soi nhìn hắn từ đầu đến cuối:
"Cái này mặc cho mình tôi xem thì được."
Mạc Lâm đưa tay che bụng lại: "Cái gì mà mặc cho mình chị xem hả?"
"Mặc cho người khác xem thì không được.
Đổi bộ khác đi."
"Dự định của tôi là vẽ những hình ảnh mắt bắt trên bụng để thêm phần hài hước.
Chứ không phải cứ thế khoe da thịt đâu."
Thập Nhất nghe giải thích xong mới chịu đóng cửa lại cho hắn thay đồ.
Mà Mạc Lâm ở bên trong không biết nghĩ tới gì đó đột nhiên lại mỉm cười.
Sau khi lựa chọn trang phục xong bọn họ còn tiếp tục đi thuê và mua rất nhiều dụng cụ như bàn ghế, đồ trang trí.
Cuối cùng chính là một ngày hẹn hò đã trôi qua trong vô ích.
Hai người cầm hai cây kem, ngồi xổm trên vỉa hè cạnh cửa tiệm tạp hóa, xung quanh là đủ thứ đồ linh tinh.
Nhìn bọn họ chẳng còn giống đại tiểu thư hay đại thiếu gia giàu có gì nữa.
Thập Nhất ngậm kem hỏi Mạc Lâm: "Những người khác đâu mà mình cậu phải làm hết mấy chuyện này?"
"Việc này vốn là trách nhiệm của tôi và Tiểu Ân mà."
"Vu Tiểu Ân? Vậy tôi đang phải gánh giùm công việc của cô ta hả?"
Nghe giọng điệu khác lạ của Thập Nhất, Mạc Lâm liền quay qua: "Chị có vẻ không thích Tiểu Ân nhỉ?"
"Tôi chẳng thích ai ngoài cậu cả."
Mạc Lâm đột ngột bị thả thính.
Ở cạnh cô gái này đau tim quá đi!
Nghĩ nghĩ một hồi, hắn nói với cô bằng giọng lí nhí: "Bởi vì muốn đi cùng chị nên tôi đã bảo Tiểu Ân không cần đi cùng."
Khóe môi Thập Nhất cong cong: "Tôi biết.
Hôm nay tôi đã giúp cậu nhiều vậy rồi.
Cậu không định trả công cho tôi à?"
"Vậy chị muốn gì?"
Thập Nhất ăn miếng kem cuối cùng xong, phải mông đứng dậy nói với hắn: "Đi xem phim thôi.
Bắt đầu buổi hẹn hò thật sự của chúng ta."
"Vậy còn đống đồ này thì sao?"
"Tôi đã gọi bác Trần rồi, bác ấy sẽ đến đây sớm thôi."
"Xem ra chị đã tính toán từ sớm rồi ha?"
"Tất nhiên.
Buổi hẹn hò đầu tiên cơ mà!"
"Tôi nói chúng ta không phải hẹn hò mà."
"Rồi.
Không phải hẹn hò, là hò hẹn."
Một tiếng sau đó…
Trong rạp chiếu phim, Mạc Lâm cầm bỏng ngô, nước ngọt, mắt nhìn chăm chăm vào màn hình chiếu phim trước mặt, khó hiểu hỏi: "La Kỳ Kỳ, chị cuồng phim kinh dị đến thế à?"
"Sao vậy? Cậu không thích?"
"Bây giờ tôi nói không thích thì có được đổi không?"
"Không thể."
Nhìn bộ mặt nhăn nhó của Mạc Lâm, cô gái thầm cười trong bụng.
Đợi chút nữa hắn ta sợ hãi còn không phải sẽ nhào vào lòng cô sao? Hehe...!
10 phút sau… Mạc Lâm uống hết ly nước ngọt.
20 phút sau đó… Mạc Lâm ăn hết bỏng ngô.
40 phút tiếp theo… Cậu ta đã lăn ra ngủ từ lúc nào.
Thập Nhất: Cái gì vậy? Không phải hôm trước cậu ta còn giật mình đến suýt té ghế ư? Tại sao bây giờ lại chẳng có chút sợ hãi nào vậy?
Kế hoạch từ đầu đến cuối đều chẳng thành công cái nào.
Trên khuôn mặt đơ đã có một vết nứt.
Thập Nhất không cam lòng, muốn gọi hắn dậy, bắt hắn giả vờ sợ hãi thì trên vai bất giác nặng lên.
Là Mạc Lâm ngủ gật dựa đầu vào vai cô.
Nhìn sườn mặt nghiêng của hắn, Thập Nhất bỏ luôn ý định đánh thức vừa nãy.
Bàn tay đang đặt trên đùi được cô nắm lấy.
Hai bàn tay đan chặt vào nhau, không chút kẻ hở.
Trông hình ảnh đôi tình nhân thật mật này, chắc người ta còn nghĩ bọn họ đang xem phim tình cảm lãng mạn gì đó.
Khi buổi chiếu phim đã kết thúc, người xung quanh lục đục đứng dậy, tiếng ồn làm cho Mạc Lâm chợt tỉnh giấc.
Sau vài giây mở mắt, hắn nhanh chóng nhận ra tình trạng của bọn họ lúc này.
Mạc Lâm đột nhiên không biết nên phản ứng thế nào cho đúng.
"Cậu ngủ như vậy đã hơn một tiếng mà không mỏi cổ à?"
Giọng nói của Thập Nhất gỡ bỏ mọi khó xử cho Mạc Lâm.
Hắn giả vờ như chỉ vừa tỉnh, đứng dậy rồi cả hai cùng nhau ra ngoài.
Cho đến khi đã ở bên ngoài rồi thì hai bàn tay vẫn chưa hề tách ra.
Mạc Lâm đã thử vài lần buông lỏng nhưng cô gái nắm rất chặt.
Hắn vậy mà cũng không lên tiếng phản đối gì, cứ như vậy cùng nhau về nhà.
Chỉ khi đến trước cổng La gia thì Thập Nhất mới chủ động buông tay hắn ra.
Ngay khi cánh tay rời khỏi, độ ấm dần dần tan đi, đột nhiên trong lòng Mạc Lâm dâng lên cảm giác mất mát.
Thấy hắn chần chừ đứng bên ngoài chưa chịu vào phòng, Thập Nhất liền trêu chọc: "Hay tối nay tôi ngủ với cậu nhé?"
"Chị lại nói linh tinh gì vậy?"
"Mới xem phim kinh dị xong, cậu ngủ một mình sẽ sợ hãi."
"Cảm ơn.
Tôi không sợ.
Bởi vì nó chán quá nên tôi mới ngủ."
Thập Nhất lập tức đổi giọng: "Vậy thì tôi sợ.
Tôi sẽ không ngủ được."
Cảm giác không nỡ tạm biệt gì đó của Mạc Lâm đều bay hết sạch.
Cô gái này thật mặt dày ngoài sức tưởng tượng mà.
"17 năm qua chị ngủ bằng cách nào thì đi thẳng về ngủ bằng cách đó."
Thập Nhất nhớ lại biểu cảm của nữ chính nào đó, thụt hai vai, hai mắt chớp chớp: "Nhưng hôm nay tôi mới xem phim kinh dị xong, sợ thật mà."
Mạc Lâm nhìn cô gái tomboy cố gắng làm biểu cảm đáng yêu đột nhiên chỉ muốn bật cười.
"La Kỳ Kỳ, chị không hợp với mấy thứ làm nũng này đâu."
Cuối cùng thì Thập Nhất vẫn bị bỏ rơi ngoài hành lang.
Hừ… phim ảnh toàn là lừa đảo!.