Xuyên Nhanh Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 223: 223




Mạc Lâm đang bận phục vụ một đám khách nữ sinh thì bị người bạn chạy tới kéo đi.

"Có chuyện gì thế?"
"Khách sộp muốn cậu phục vụ.

Sẽ trả gấp mười luôn đấy."
Gấp mười?
Mạc Lâm còn không biết ai mà dư tiền như vậy, hóa ra lại là người quen.

"La Kỳ Kỳ, chị đến hồi nào thế?"
"Mới.

Tôi tới để được cậu phục vụ mà.

Nào, làm đi."
Lúc nãy đột nhiên bỏ hắn lại rồi bây giờ xuất hiện ở đây với thái độ ngang ngược vậy đó.

Mạc Lâm hai tay đưa menu cho Thập Nhất, nghiêm chỉnh hỏi cô: "Quý khách muốn dùng gì ạ?"
"Cậu."
"Phụt…" Giang Thiên Hạo ngồi bên cạnh lập tức phun nước.

"Khụ… La Kỳ Kỳ, làm ơn đừng khiến tôi ghê tởm được không hả?"
Thập Nhất chẳng thèm nhìn nam chính một cái, chỉ tập trung vào Mạc Lâm trong bộ trang phục mèo đen.

Trên chiếc bụng nhỏ của hắn là hình vẽ chú mèo hồng khá ngộ nghĩnh.

Mặc dù đã được sơn màu nhưng nhìn cảnh này Thập Nhất vẫn có chút gai mắt.

Lỡ người khác đụng vào hắn thì sao?
Cô vừa nghĩ xong thì một tên nam sinh khác đi tới khoác vai Mạc Lâm thì thầm gì đó.

Đôi mắt Thập Nhất nhìn chằm chằm vào cánh tay tên nam sinh kia, đột nhiên có suy nghĩ muốn đi tới tách chúng ra.

Không được rồi.

Tính chiếm hữu của cô đối với hắn dường như ngày càng cao hơn.

Không đợi Thập Nhất có hành vi thô lỗ thì người đó đã rời đi rồi.

Mạc Lâm cũng quay lại công việc phục vụ của mình.

"Quý khách, ở đây chúng tôi chỉ bán nước, không buôn bán người.

Phiền quý khách gọi món khác."
"Oh… vậy cậu tự chọn cho tôi một ly là được."

"Vậy xin quý khách chờ một lát."
Thấy Mạc Lâm đã sắp rời đi, Giang Thiên Hạo vội vàng lên tiếng: "Tôi muốn gọi Vu Tiểu Ân phục vụ."
"Cậu ấy trong bộ phận pha chế nên không nhận phục vụ đâu.

Anh ngồi đây ngắm đi." Mạc Lâm đáp xong liền đi thẳng lên dàn mèo pha chế đứng trên bục lớp, trong đó có Vu Tiểu Ân đang tất bật với các chai lọ và nguyên liệu.

Chỉ một phút sau Mạc Lâm đã quay lại với ly nước lọc trên tay.

Thập Nhất - người đã kêu hắn tự chọn chỉ có thể lặng câm uống nước lọc.

"Phải rồi.

Ở đây còn có dịch vụ yêu cầu đặc biệt khi mua hóa đơn trên một triệu đúng không?" Thập Nhất rút ra từ ví mấy tờ tiền đỏ chói, đặt lên bàn, "Tôi muốn cậu ngồi đây bồi tôi uống hết cốc nước này."
"Được thôi." Mạc Lâm rất chuyên nghiệp đáp ứng.

Hắn đi tới vỗ vai Giang Thiên Hạo, người đang ngồi vị trí duy nhất bên cạnh Thập Nhất:
"Nếu anh đã muốn gặp Tiểu Ân đến thế thì giữ luôn vị trí pha chế cạnh cậu ấy là được rồi."
Được "nam phụ tiền nhiệm" mách nước, Giang Thiên Hạo lập tức rời khỏi chỗ ngồi, mạnh dạn đi thẳng lên chỗ nữ chính.

Vu Tiểu Ân rất bất ngờ khi nhìn thấy Giang Thiên Hạo ở đây, không chỉ vậy hắn còn giành lấy dụng cụ ép hoa quả trên tay cô: "Đàn em, để tôi giúp cho."
Còn phía Mạc Lâm sau khi ngồi xuống vị trí cũ của nam chính, người bên cạnh lập tức vươn tay qua nắm lấy tay hắn.

"Ở đây rất đông người.

Chị làm vậy lỡ người ta thấy thì sao?"
"Thì kệ." Thập Nhất dửng dưng.

Mạc Lâm ngó nghiêng xung quanh, cũng may chỗ ngồi của bọn họ là bàn học dưới cùng nên hầu như không có ai để ý.

"Chị bảo không thích mèo mà.

Tôi tưởng chị sẽ không tới."
"Không thích mèo, nhưng thích cậu."
Mạc Lâm:!!!
Những câu này hắn đã nghe quá nhiều, vậy mà lần nào cũng có thể khiến trái tim nhảy nhót.

"Tôi không thể ngồi đây lâu với chị được.

Tôi còn phải làm việc."
"Ừm.

Cậu ngồi năm phút là được."
Chỉ là năm phút ngắn ngủi, nhưng ở trong khung cảnh đông người, còn giữ tâm trạng lo lắng bị phát hiện nên Mạc Lâm khá hồi hộp.

Cảm giác lén lút như vầy càng khiến người ta hưng phấn hơn.


"Tim cậu vẫn khỏe chứ? Có cần đi bệnh viện không?"
Mạc Lâm bị câu hỏi của Thập Nhất làm cho bối rối.

Hắn lúng túng đưa tay lên che ngực, tai cô gái này rốt cuộc là thính đến mức nào vậy? Hay đơn giản là chị ta đang đoán mò? Híc...!
Thời gian năm phút trôi qua, khi Thập Nhất chủ động buông tay để Mạc Lâm tiếp tục làm việc thì hắn lại có chút tiếc nuối.

Nếu không tham gia tổ chức gian hàng, hắn đã có thể thoải mái đi chơi cùng cô rồi.

Dường như cảm nhận được suy nghĩ của Mạc Lâm, Thập Nhất đột ngột hỏi hắn: "Tôi đưa cậu đi trốn nhé?"
"Không được.

Mọi người sẽ nói tôi vô trách nhiệm mất."
"Vậy thì kiếm một người khác gánh trách nhiệm giùm cậu là được rồi."
Thập Nhất đứng dậy đi thẳng lên chỗ Giang Thiên Hạo, không biết cô đã nói gì mà sau đó nam chính rất tốt bụng đồng ý thay thế vị trí phục vụ của Mạc Lâm.

Cứ thế, Mạc Lâm thay ra bộ trang phục mèo, lại đội mũ lưỡi trai lên che khuất cả nửa gương mặt.

Sau đó còn đội mũ lên cho cả Thập Nhất.

"Cậu làm gì vậy?"
"Chúng ta đã nhiều tin đồn lắm rồi.

Tôi không muốn bị gọi lên gặp thầy Chu đâu."
Bởi vì trong trường từng có khá nhiều tiền lệ xấu về việc học sinh yêu nhau nên giáo viên đều rất khắt khe trong chuyện này.

Nếu cặp đôi nào bị phát hiện thì phụ huynh sẽ bị gọi lên thông báo để tìm cách xử lý.

Có lẽ Mạc Lâm thật sự không muốn việc này đến tai bà Mạc và ông La.

Mạc Lâm vừa chỉnh mũ cho Thập Nhất vừa nói: "Mặc dù chúng ta chẳng phải nổi tiếng đến mức ai cũng biết mặt nhưng cẩn thận vẫn hơn."
"Thích tôi còn không nhận mà lại đi lo mấy vấn đề vớ vẩn này.

Cậu rảnh ghê đó."
Thập Nhất nói to nên Mạc Lâm nghe rất rõ ràng.

Hắn làm như không nghe thấy câu nói ấy, kéo cô ra khỏi nhà vệ sinh, bắt đầu tham quan hết gian hàng này đến gian hàng khác.

Mạc Lâm chơi vô cùng vui vẻ, còn Thập Nhất thì chỉ đơn giản là ở bên cạnh hưởng ứng cùng hắn.

"Chị xem bức tượng này đẹp không? Chúng ta cùng tô nhé?"
Mạc Lâm hỏi nhưng chẳng đợi câu trả lời đã lập tức trả tiền mua tượng và tìm một chỗ ngồi xuống để tô.

Bức tượng của bọn họ là một cặp đôi mèo khá đáng yêu.


Xem ra hắn ở thế giới này thật sự thích mèo.

"Mèo đáng yêu như vậy sao chị lại không thích?"
"Tại vì tôi thích chó."
"Hờ… Lại còn có kiểu thích chó nên không thích mèo hả?"
"Ừm.

Nếu chó là loài động vật không thể che giấu cảm xúc, có thể trung thành đến ngốc nghếch chỉ bằng một khúc xương thì mèo lại rất lạnh lùng với con người, khó thuần phục và biết giả nai hơn nhiều."
"Xùy… Tóm lại thì chị thích mấy thứ ngốc nghếch hơn là ranh ma chứ gì?"
"Đúng vậy.

Cho nên tôi mới thích cậu đó.

Cậu không biết mình rất giống một chú chó hả?"
"Này, tôi vô cùng thông minh đấy! Chị mắng ai giống chó hả?"
"Trí thông minh của chó vượt trội hơn nhiều loài động vật khác.

Ngốc nghếch mà tôi nói cũng không phải ở mảng đó."
"Dù sao cũng không được mắng tôi là chó!"
"Rồi, rồi.

Không phải.

Thế giờ cậu có tính tô tượng không?"
Mạc Lâm hừ lạnh một cái, bắt đầu cầm bút lông màu lên.

Công việc này cần kha khá thời gian và sự tỉ mỉ.

Thập Nhất muốn phụ hắn một tay nhưng đổi lại là liên hoàn mắng:
"La Kỳ Kỳ.

Chị tô bị lem rồi này."
"A… đó là môi mà.

Sao chị lại xài màu xanh?"
Thập Nhất liên tục mắc lỗi khiến Mạc Lâm không dám để cô đụng vào nữa.

Cuối cùng thì bọn họ đã mất gần một tiếng chỉ để tô xong bức tượng ấy.

Mạc Lâm nhân lúc Thập Nhất không để ý, len lén dùng màu nước viết tên hai người dưới đáy tượng.

Hành động tưởng như bí mật này thực chất đã bị cô nhìn thấy.

Thập Nhất không hiểu, hắn rõ ràng biết bản thân thích cô, cũng chấp nhận tình cảm này rồi, nhưng tại sao mãi không chịu thừa nhận nhỉ?
Lúc đi ngang qua gian hàng chụp ảnh, mắt Mạc Lâm không ngừng liếc về phía nó, bước chân cũng chậm lại.

Hắn kéo tay Thập Nhất đang đi phía trước, dương đôi mắt tròn, ngại ngùng hỏi cô:
"Chúng ta chụp hình đi."
Máy chụp hình lấy ngay này không cần thợ chụp mà chỉ cần bỏ đồng xu vào máy, chọn kiểu và sau đó thì tự nhấn nút.

Thập Nhất theo chỉ dẫn của Mạc Lâm giơ tay hình chữ V.


"Chị cười lên xem nào.

Đừng làm mặt nghiêm túc như vậy nữa."
"Ồ…"
Thập Nhất nhanh chóng cười lên.

Đã có kinh nghiệm làm diễn viên, cô tất nhiên biết cười như thế nào là đẹp nhất.

Nhìn thấy bộ dạng đơ ra của Mạc Lâm, Thập Nhất nhíu mày: "Sao vậy? Không đẹp?"
Chẳng lẽ cô bị thụt nghề rồi?
Mạc Lâm giống như đã hoàn hồn lại, bối rối giải thích: "Chị… cười rất đẹp."
Trước đây tại sao hắn không biết La Kỳ Kỳ cười lên lại rạng rỡ như vậy nhỉ?
"Đẹp thì chụp thôi."
Bọn họ chụp vài kiểu ảnh, từ đầu đến cuối Thập Nhất vẫn giữ nguyên nụ cười của mình, khiến Mạc Lâm liên tưởng đến con robot vậy.

Kiểu cuối cùng, khi thời gian chờ chụp chỉ còn một giây, Mạc Lâm đột ngột quay qua, môi hắn chạm má Thập Nhất.

Tách… Ngay giây phút ấy, nụ cười cô gái đã thay đổi.

Hôn đột kích con gái người ta xong, tai Mạc Lâm lập tức đỏ như bị nấu chín, không dám nhìn tới Thập Nhất, cặm cụi sửa hình của bọn họ.

Cô gái bên cạnh đã rất biết điều khi không hề lên tiếng trêu chọc gì hắn.

Mạc Lâm âm thầm thở phào một hơi.

Sau khi rời khỏi gian chụp ảnh, hắn mới hỏi cô: "Chị muốn giữ tấm nào?"
Bọn họ chụp tổng cộng năm tấm, nhưng Thập Nhất chỉ rút ra một bức ảnh duy nhất.

"Tôi muốn cái này."
Nhìn thấy tấm ảnh cô chọn chính là tấm ảnh chụp cuối cùng kia, Mạc Lâm liền đưa tay giành lại nó.

"Trừ cái này ra."
"Tại sao? Tôi cho cậu hôn miễn phí thì ít nhất cũng phải trả công cho tôi chứ."
Mạc Lâm thật ngốc khi cho rằng cô sẽ cứ thế bỏ qua cho hắn.

Thập Nhất cong môi trêu chọc: "Nếu không thì để tôi hôn lại một cái, tôi sẽ cho cậu giữ bức ảnh."
"Được." Mạc Lâm nhìn xung quanh thật kỹ rồi nhắm tịt mắt lại, hùng hồn: "Chị hôn đi."
Cô vốn chỉ định làm hắn ngại ngùng nhưng ai dè đối phương lại dứt khoát đồng ý luôn.

Đối diện với gương mặt căng thẳng đang nhắm mắt kia, Tay Thập Nhất đột nhiên giơ lên…
Bóc…
"Á…"
Mạc Lâm bị đau ôm trán mở mắt, cô không hôn mà lại búng trán hắn?
"Được rồi.

Cho cậu giữ đó." Thập Nhất nói rồi rút đại một tấm khác bỏ túi, "Cậu phải trở về lớp tiếp tục công việc đúng không? Đi thôi."
Mạc Lâm ôm trán nhìn cô gái đã bước về phía trước.

Hắn còn tưởng sẽ mất nụ hôn đầu tại đây rồi đấy.

Nhưng sao… chị ta không hôn hắn?.