Không chỉ Thập Nhất bị bất ngờ vì kết quả này mà cả đám học sinh cũng kinh ngạc không kém, có người không tin hỏi lại: "Có phải thầy đọc nhầm tên rồi không ạ? Hay thầy nhìn nhầm vị trí thứ hai từ dưới lên rồi?"
Thầy Chu cũng biết điều này sẽ khiến mọi người khó tin như thế nào, thậm chí các thầy cô bộ môn khác còn có ý định yêu cầu La Kỳ Kỳ thi lại để chứng minh kết quả này không phải do gian lận.
Và chính thầy Chu là người đứng ra bảo đảm rằng đây thật sự là nỗ lực của cô.
Nếu hỏi nguyên nhân gì khiến ông tin tưởng La Kỳ Kỳ như vậy thì chính bởi vì ông đã tận mắt chứng kiến cô bé này cùng Mạc Lâm làm bài tập bất kể giờ nghỉ ngơi.
Ông không chỉ tin vào cô học trò thẳng thắn đối đáp với ông, mà còn tin ở năng lực của Mạc Lâm nữa.
Thầy Chu cầm tờ giấy bảng điểm của hạng nhất và hạng hai giơ ra cho cả lớp xem: "Các em tự nhìn xem, bạn La Kỳ Kỳ thật sự đã có kết quả vô cùng tốt trong kỳ thi này.
So với Mạc Lâm, bạn ấy chỉ thua kém duy nhất một điểm mà thôi."
Trên bảng điểm của La Kỳ Kỳ là các con số 100 tròn trĩnh, chỉ duy nhất môn văn lẻ loi 95 điểm.
Hàng cuối cùng của bảng điểm là thứ tự xếp hạng, con số hai thật sự đang đứng sờ sờ trong đó.
Điểm khác biệt giữa hai bảng điểm, cũng là nguyên nhân gây ra chênh lệch giữa hai người chính là ở môn toán và văn.
Nếu so sánh từng môn thi, Mạc Lâm thua cô một điểm ở môn toán với số điểm 99, nhưng lại có điểm môn văn cao hơn hai điểm.
Vu Tiểu Ân và Vương Gia Hải đều nhìn chằm chằm vào bảng điểm của La Kỳ Kỳ, cả hai đều có một biểu cảm khá tương tự nhau.
Điều này… quá đáng ghét rồi!!!
"Liệu… có phải thầy cô đánh thừa mấy số không không?" Một nam sinh ngây ngẩn lên tiếng, thật sự là không thể tin nổi mà.
Thầy Chu đột nhiên trở nên nghiêm nghị: "Đối với sự tiến của bạn học La Kỳ Kỳ các em nên lấy đó làm gương mà noi theo, chứ không phải chỉ biết ở đó mà nghi ngờ.
Các em hiểu chưa?"
"Vâng ạ…" Tiếng đáp có chút não nề của cả lớp, đặc biệt là những người ở vị trí cuối trong lớp.
Bây giờ bọn chúng hoàn toàn mất động lực về việc không bao giờ sợ phải đứng chót rồi.
Bởi vì người luôn ở trí đó đã bay lên làm phượng hoàng mất rồi.
Chỉ có Thập Nhất mới biết dù cô đã vọt lên hạng hai nhưng lại không vui vẻ một chút nào.
Cô cau mày nhìn con số 95 trên bảng điểm của mình, tại sao có thể ăn mất của cô đến năm điểm hả?
"Đừng nhìn nữa, dù chị có nhìn thêm cũng không khiến nó tăng thêm một điểm đâu." Mạc Lâm phấn khích nói bên tai Thập Nhất.
"Cậu là người duy nhất ở trong lớp học này không ngạc nhiên về kết quả của tôi đấy." Thập Nhất đột nhiên đáp lại một câu chẳng liên quan.
"Sao… Sao cơ?" Mạc Lâm khá lúng túng, "Chị là người do một tay tôi kèm cặp mà, không thể không tiến bộ được."
Thập Nhất nhìn Mạc Lâm đầy ý tứ, coi bộ hắn thật sự nhận ra việc cô giả ngu từ đời nào rồi, nhưng lại vẫn duy trì việc dạy kèm cô.
Chuyện đó nói lên điều gì?
"Xem ra cậu thích tôi từ sớm rồi ấy nhỉ?"
"Không… có nhé! Chị đừng có tìm cách đánh trống lảng.
Chị thua tôi rồi.
Phải thực hiện lời cá cược của chúng ta đấy."
"Không phải nhắc."
Thật sự là Thập Nhất vẫn không thể chấp nhận việc mình thua Mạc Lâm, và cả 95 điểm môn Văn đó nữa.
Cô không dễ chịu thì đối phương cũng đừng mong cười toe toét.
"Mặc dù tôi thua cậu là thật, nhưng môn toán, môn học tự tin nhất của cậu không phải đã thua tôi rồi sao?"
Quả nhiên nụ cười của Mạc Lâm bị cứng lại.
"Hừ… một điểm đó chỉ là sai sót nhỏ thôi."
"Ồ… Sai sót nhỏ của nhất bảng nhưng hạng hai lại vượt qua được nó."
"Chị còn thua tôi hai điểm môn văn đấy nhé! Biết lý do tại sao không? Chính là bởi vì chữ viết của chị quá xấu đấy."
Đó là chữ viết của nguyên chủ, Thập Nhất cô biết phải làm sao chứ?
"Không sao.
Môn văn là sở đoản của tôi.
Thấp hơn nữa cũng đành chịu."
Người ta thừa nhận như vậy Mạc Lâm liền không còn gì để nói.
"Hừ… chị thật xấu tính!"
Thầy Chu ở phía trên đang giải đề thi toán gõ bàn nhắc nhở: "Đề nghị hạng một và hạng hai tập trung, tôi biết các em bây giờ không hứng thú lắm nhưng vẫn không được nói chuyện trong lớp đâu."
Chuyên mục giải đề thi vẫn luôn là phần chán chường nhất trong thời điểm học sinh sắp được bước vào kỳ nghỉ cuối năm như vậy.
"Năm sau các em đã lên năm hai rồi, dù nghỉ ngơi thì cũng không được quên ôn tập đâu đấy."
Thầy Chu dặn dò trước khi rời khỏi lớp học.
Không hiểu sao nghe thấy câu này, gương mặt Mạc Lâm có chút trùng xuống.
Thập Nhất rất nhanh nhận ra sự khác lạ của hắn: "Cậu sao vậy?"
"Không có gì.
Đi ăn trưa nhé?"
Vài ngày sau đó, buổi tổng kết của trường đã hoàn thành, kỳ nghỉ hai tháng của học sinh cũng sẽ được bắt đầu từ hôm nay.
Trong khi ai nấy đều ra về với gương mặt vô cùng hứng khởi thì Thập Nhất và Mạc Lâm lại đang tranh cãi trong xe ô tô.
"La Kỳ Kỳ, đến hôm nay là một tuần rồi mà chị vẫn chưa thực hiện lời hứa của mình đâu!"
"Tôi chưa làm chứ đâu phải không làm."
"Còn không phải chị đang tìm cách kéo dài thời gian à?"
"Chỉ là chưa có cơ hội thích hợp thôi mà.
Ngày xưa không phải đụng một tí cậu đã nhảy đành đạch ngay lên rồi à?"
"Ngày xưa với bây giờ mà giống nhau hả? Giờ chúng ta là quan hệ gì rồi? Chị… tôi không thèm nói chuyện với chị nữa."
Bác Trần tài xế ngồi trên xe hoàn toàn không hiểu hai cô cậu ở phía sau đang tranh cãi về vấn đề gì.
Đã lâu rồi ông mới thấy lại cảnh tượng như thế này trên xe đó.
Mà không phải hai đứa này đang thích nhau à? Sao giờ lại như chó với mèo rồi?
"Bác Trần, hướng này hình như không phải đi về nhà ạ?" Thập Nhất đột ngột hỏi.
"Ông chủ đã đặt nhà hàng để chúc mừng sinh nhật cậu Mạc nên bây giờ ta đang đưa hai cô cậu đến đó."
Sinh nhật? Thập Nhất ngẩn ngơ, bây giờ thì cô biết lý do tại sao hôm nay Mạc Lâm lại cộc cằn hơn bình thường rồi.
Haizz… Cô thật sự quên mất hôm nay là sinh nhật 16 tuổi của hắn.
Thập Nhất ngoảnh đầu sang liền trông thấy chàng thiếu niên khoanh tay nhìn ra bên ngoài, một bộ dạng "đừng ai làm phiền tới tôi".
Cô dùng ngón tay chọt chọt người Mạc Lâm, hắn cũng không phản ứng gì cả.
Thập Nhất kéo người sang, ngồi ngay sát bên cạnh.
Có lẽ hắn cố tình giấu tay đi để cô khỏi nắm, nhưng Thập Nhất là ai chứ, không nắm được tay, cô lại kiếm chỗ khác để nắm, ví dụ như… tai chẳng hạn.
Mạc Lâm gần như giật bắn cả người khi ngón tay Thập Nhất chạm vào tai hắn.
"Chị… làm gì vậy hả?"
"Đừng giận nữa.
Hôm nay là sinh nhật cậu mà."
"Không phải chị quên sinh nhật tôi rồi sao?"
"Nói gì vậy chứ? Làm sao tôi có thể quên được! Tôi đã chuẩn bị cho cậu một món quà rất lớn."
Thật ra thì chẳng có gì cả, chỉ là nói bừa mà thôi.
Sau đó Thập Nhất đã ngay lập tức đặt qua mạng một món đồ.
Không biết có phải Mạc Lâm nhận ra ý đồ của cô hay không mà suốt bữa ăn hôm đó đến khi rời khỏi nhà hàng, hắn chẳng rời mắt khỏi cô một cái.
Kế hoạch mua quà bổ sung của cô liền cứ thế tan thành mây khói.
Mạc Lâm và Thập Nhất không về nhà cùng ba mẹ mà lấy cớ tổ chức với bạn bè để đi riêng, cho nên bây giờ bọn họ đang cùng dạo bước trên một công viên nhộn nhịp.
"Quà đâu?"
Mạc Lâm ở trước mặt cô giơ tay ra, trong ánh mắt kia chính là ý tứ "để tôi xem bây giờ chị lại diễn thế nào?"
Nhìn bàn tay của hắn, Thập Nhất ngẫm nghĩ một chút rồi quyết định đặt gương mặt mình lên bàn tay ấy.
"Đây… Tôi là món quà lớn nhất dành cho cậu nè."
Mạc Lâm: Chưa thấy ai mặt dày như cô gái này!
"Đừng có chớp chớp mắt nữa, chị nghĩ mình là đèn nhấp nháy hả?"
Thập Nhất đang cố tỏ ra đáng yêu bị đâm một dao.
"Khụ… Tôi tặng chính mình cho cậu còn gì? Không phải việc này rất cảm động sao?"
"Chị thua cá cược nhưng đã thực hiện đâu.
Bây giờ còn nói cái gì mà tặng chị cho tôi.
Hừ… Đến hôn một cái cũng không được nữa là."
Thập Nhất nhớ lại thời điểm Mạc Lâm nói ra nguyện vọng của hắn chính là một nụ hôn, lúc đó cô bất ngờ lắm.
Ai mà nghĩ tới thằng nhóc này lại đam mê với việc hôn hít như vậy chứ!
"Tôi đã 16 tuổi rồi nhưng lúc nào chị cũng coi tôi như con nít vậy đó." Mạc Lâm rầu rĩ.
Thập Nhất:!!! So với ta thì 16 tuổi không phải "đã" mà là "chỉ".
Bảo ta hôn hắn lúc này… thật sự rất có cảm giác tội lỗi đó.
Ánh mắt Mạc Lâm nhìn cô rất trong, phảng phất giống như có thể phát ra tia sáng, cái miệng nhỏ nhắn bởi vì giận dỗi mà hơi vểnh lên, thật sự khiến người ta không nhịn được muốn cắn một cái.
"Hôm nay chị còn quên sinh nhật tôi.
Thật sự là có được rồi nên không biết trân trọng mà."
Rốt cuộc Thập Nhất cũng không chịu được nữa.
Cô tự lẩm bẩm trong lòng: "Sư phụ, người nhất định phải tha thứ cho con đấy."
Thập Nhất nghĩ như vậy, liền tiến lên từng bước, vươn tay ôm lấy thắt lưng của hắn.
Mạc Lâm sửng sốt một hồi mới có thể phản ứng lại, hiển nhiên không nghĩ được rằng ở nơi công cộng có nhiều người qua lại mà cô dám hành động thân mật kiểu đó.
Hắn theo bản năng từ chối một chút, hoảng sợ nhìn Thập Nhất, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đang ở công viên đấy.”
"Không sao.
Nơi này vừa lúc thích hợp nhất để trả kèo."
Gương mặt Mạc Lâm được hai bàn tay áp sát, nâng nhẹ, hắn không kịp phản ứng gì thì trên môi đã ấm lên.
Cảm giác ấy vẫn chưa được định hình đã biến mất, chỉ là một nụ hôn như chuồn chuồn lướt qua.
Thập Nhất một bước tách ra khỏi hắn, động tác nhanh lẹ chính xác chưa đến một giây..