"Hai người phải nhớ rõ đêm qua chúng ta sau khi uống say thì trở về khách sạn, không hề có chuyện gì khác nữa, biết không?"
Nam nữ chính đột nhiên bị Mạc Lâm kéo lại dặn dò một câu như vậy.
Giang Thiên Hạo nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu: "Thì vốn dĩ mọi chuyện chỉ có như vậy thôi mà.
Tôi cũng biết gì nhiều hơn đâu mà nói."
Trong quá trình điều tra người ta phát hiện ra tất cả camera ghi hình của đêm xảy ra án mạng tại khu du lịch đều đột nhiên mất tín hiệu và không ghi lại được gì.
Vì lý do đó nên cảnh sát hiện đang phải tìm kiếm những người đã có mặt tại đỉnh núi đêm ấy để lấy lời khai.
"Các cô cậu cũng may mắn đấy.
Có lẽ khi các cậu về thì vụ thảm sát mới được diễn ra." Một người cảnh sát nói chuyện sau khi lấy xong lời khai của bọn họ.
Mạc Lâm tay nắm chặt ở trong túi, cẩn thận hỏi han: "Nghe nói vẫn có một số ít người thoát chết.
Bọn họ… không thấy mặt hung thủ sao ạ?"
"Nếu thấy thì chúng tôi còn phải vất vả thế này sao? Đến nam hay nữ còn không rõ nữa, haizz… thôi các cô cậu về đi.
Nếu đột nhiên nhớ lại gì thì liên lạc cho chúng tôi."
Rời khỏi phòng thẩm vấn, bốn người không trở về khách sạn mà đi thẳng ra sân bay để trở về thành phố của mình luôn.
Giang Thiên Hạo cảm thấy tiếc nuối: "Chuyến du lịch của chúng ta đã bị phá hỏng rồi.
Còn chưa kịp check in gì cả."
"Thôi đi… Mạc Lâm kêu chúng ta về sớm là đúng rồi đó.
Tôi cũng không muốn ở lại một nơi nguy hiểm như vậy đâu.
Ai mà biết chúng ta sẽ vô tình giáp mặt hung thủ lúc nào." Vu Tiểu Ân vẫn cảm thấy sợ hãi vì số lượng người chết chỉ trong một đêm.
Nếu nữ chính biết vị hung thủ thật sự đang đứng ngay bên cạnh thì cô ta sẽ chết ngất mất.
Mà cái vị hung-thủ-không-nhớ-mình-là-hung- thủ ấy lại chỉ đang chăm chăm quan sát Mạc Lâm.
"Sắc mặt cậu hai hôm nay xấu lắm.
Cậu có cần đi bệnh viện không?"
"Không cần đâu.
Chắc vì thời tiết khác biệt quá nên da tôi mới xấu đi.
Đợi về nhà sẽ ổn thôi."
"Da cậu cũng yếu ớt y cậu nhỉ? Thôi ba người ngồi đây đi.
Để tôi đi mua vé."
Thập Nhất vừa đi thì đầu Mạc Lâm cũng lập tức gục xuống, mắt hắn chăm chăm nhìn xuống chiếc nhẫn trên tay mình.
Nếu không có vết xước này thì hắn thật không tin nổi những gì hắn đã thấy là sự thật mà không phải mơ.
Điều này quá huyễn hoặc và ngoài sức tưởng tượng của con người rồi…
Tại sao chỉ có duy nhất hắn là còn lại ký ức? Hắn… thật sự không muốn làm người ngoại lệ này.
Nỗi băn khoăn không thể giải thích đó chỉ có thể đặt lại một góc trong lòng, Mạc Lâm cùng Thập Nhất lên máy bay và trở về nhà của mình.
Sau khi đến nơi, điều đầu tiên mà bọn họ phải đối diện chính là cơn thịnh nộ của ông La.
"Hay lắm! La Kỳ Kỳ, Mạc Lâm! Hai đứa không còn coi chúng ta ra gì đúng không?"
Bà Mạc ở bên cạnh thì nhỏ nhẹ hơn ông La, nhưng chung quy lại vẫn là trách mắng việc trốn đi chơi lần này của hai đứa.
"Ba, mẹ… Con chỉ đổi đối tượng đi du lịch cùng thôi mà.
Hơn nữa, Giang Thiên Hạo cũng dẫn người khác đi chơi cùng hắn." Thập Nhất rất nhanh lấy nam chính ra làm lá chắn cho mình.
Cô cầm chiếc điện thoại đưa đến cho hai người bọn họ xem những bức hình thân mật của Giang Thiên Hạo cùng Vu Tiểu Ân mà mình đã lén chụp.
"Ba coi, con không thích hắn, hắn thì thích người khác.
Mọi người không cần cố gán ghép bọn con nữa đâu." Thập Nhất bán đứng nam chính một cách ngang nhiên.
Trước hết cứ đẩy hết tội lỗi lên đầu nam chính đi.
Nhân vật chính mà, chút khó khăn này có là gì đúng không?
Trông thấy hình ảnh nam nữ thân mật từ nắm tay đến cõng nhau, có bức còn giống như sắp hôn môi, ông La và bà Mạc đều đen mặt.
Bà La là người nổi khùng lên đầu tiên: "Tên nhóc Thiên Hạo này lại dám dẫn cô gái khác đi du lịch cùng vị hôn thê, hắn có còn xem mặt mũi chúng ta ra cái gì không? Không được.
Tôi phải gọi điện cho nhà họ Giang nói ra nhẽ."
Ông La là người bình tĩnh hơn, lập tức kéo bà Mạc lại, hơn ai hết chính ông cũng biết con gái mình đâu có kém cạnh người ta.
Xem ra mối hôn sự này thật sự không xong rồi.
"Chuyện này bọn ta sẽ giải quyết, các con mau lên phòng đi."
"Vâng, ba."
Cuối cùng thì Thập Nhất cũng thoát khỏi trừng phạt bằng cách chơi xấu nam chính.
Sau khi lên tầng, Thập Nhất muốn vào phòng cùng Mạc Lâm nhưng ai dè hắn ta lại viện cớ muốn nghỉ ngơi, đuổi cô về phòng mình.
Không chỉ vậy, những ngày sau đó của kỳ nghỉ hè, Mạc Lâm cũng cực lực tránh mặt cô bằng việc đến công ty giúp đỡ bà Mạc.
Mà Thập Nhất thì hoàn toàn không hiểu mình đã gây ra chuyện gì để bị như vậy.
Bà Mạc, người thân cận nhất với Mạc Lâm đã nhìn ra được việc cậu con trai đang cố gắng tránh mặt chị gái.
"Giữa con và Kỳ Kỳ có chuyện gì hả?"
"Không có… Sao mẹ lại hỏi vậy?"
"Thôi đi, con nghĩ mẹ còn không hiểu tính tình con trai mình à? Từ khi nào con có đam mê với việc kinh doanh thế? Không phải ước mơ của con là trở thành nhà nghiên cứu khoa học sao?"
Mạc Lâm dừng lại việc đọc tài liệu của mình, hắn đúng là đã từng có giấc mơ như vậy, nhưng mà…
"Con bây giờ đã có một sở thích khác lớn hơn cả khoa học rồi.
Vì vậy nên con muốn trở thành một doanh nhân tài ba."
"Ha ha… bất ngờ đó.
Mà sao cũng được.
Chỉ cần là con thích thì ta đều ủng hộ.
Vậy coi như ta cũng không cần sinh thêm đứa nữa để thừa kế tài sản nhỉ?"
Mạc Lâm cười: "Con vẫn muốn có em mà."
"Thôi đi, sinh thêm đứa nữa để xem con cãi nhau với em hả?"
"Đâu có.
Con sẽ yêu thương em ấy."
"Mẹ không tin.
Con với Kỳ Kỳ không phải cũng đang cãi nhau đó sao?"
Nghe nhắc đến La Kỳ Kỳ, tâm trạng Mạc Lâm hơi trùng xuống một chút.
Hắn cố tình tránh mặt không phải vì không muốn gặp cô, mà là bởi vì chính hắn đang không hiểu được mình.
"Mẹ.
Con kể cho mẹ nghe một câu chuyện mà con mới đọc được nhé?"
"Hửm.
Nói nghe xem nào?"
"Một người nọ có nuôi một chú chó vô cùng đáng yêu, bình thường chú chó ấy lúc nào cũng rất nghe lời chủ nhân của mình.
Rồi đột nhiên có một ngày, chú chó quay ra cắn chết rất nhiều đồng loại, nhưng thay vì sợ hãi, báo cáo hay là giết chết con chó ấy thì người chủ lại chỉ muốn tìm cách che giấu tội ác cho nó.
Theo mẹ, có phải người chủ ấy có vấn đề về đầu óc không? Hoặc là… anh ta cũng xấu xa không kém chú chó đó?"
Mạc Lâm cúi thấp đầu, nói ra tâm trạng thật sự suốt mấy ngày nay của mình.
So với việc nói rằng hắn sợ hãi Thập Nhất, thì hắn thật ra hắn đang sợ hãi chính mình hơn.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô gái giết người, Mạc Lâm mới nhận ra phản ứng của bản thân không hề giống một người bình thường.
Thậm chí hắn không có lấy một chút cảm giác tội lỗi nào về hành vi của cô hay là của hắn.
"Xấu xa hay không thì chưa biết, mà coi bộ người đó yêu chú chó đến mức đánh mất vị trí chủ nhân của mình luôn rồi."
Mạc Lâm ngỡ ngàng, trong đôi mắt có một tia sáng lóe lên, giống như vừa nhận ra điều gì.
Trong mối quan hệ của hắn và La Kỳ Kỳ, dường như cô luôn là người ở kèo dưới, chiều chuộng và nghe theo mọi yêu cầu, đòi hỏi của hắn, nhưng thực chất thì chính hắn mới là người bị dẫn dắt, lệ thuộc bởi cô.
Trước đây, hắn vốn nhận ra La Kỳ Kỳ có nhiều điểm khác biệt với quá khứ, hắn từ nghi hoặc, muốn tìm hiểu nên mới tiếp xúc gần với cô.
Vậy mà cuối cùng chẳng biết từ khi nào hắn bắt đầu quan tâm cô, không chấp nhận được việc thấy cô bị bắt nạt, lén lút tìm tới đối phương dạy dỗ bọn họ một trận.
Hắn cứ thế dần quên mất điểm khác lạ từ cô gái ấy, và chấp nhận La Kỳ Kỳ của hiện tại.
Có lẽ thực chất hắn mới là chú chó được cô thuần phục rồi nuôi dưỡng.
Trông thấy vẻ mặt đăm chiêu của con trai, bà Mạc nói tiếp: "Mạc Lâm, nếu như con vẫn băn khoăn ở việc người chủ ấy liệu có xấu xa như chú chó hay không thì câu trả lời là có đấy."
Mạc Lâm dường như cúi đầu thấp hơn vì câu trả lời của mẹ.
"Hành động che giấu đó là sai trái với những chú chó đã bị giết và cả chủ nhân của bọn chúng nữa.
Tuy nhiên, đối với chú chó thì anh ta lại là người chủ tuyệt vời nhất đấy.
Nghĩ mà xem, việc anh ta lựa chọn che giấu là bởi vì anh ta thà làm người xấu với tất cả mọi người, cũng không muốn phản bội chú chó của mình.
Ở một mặt đó thì anh ta rất tuyệt."
Bà Mạc nói rất hăng, sau đó lại chợt nhận ra mình đang truyền bá một tư tưởng không đúng đắn lắm, bà vội vàng nói thêm: "Nhưng mà cũng chỉ tốt với mình chú chó ấy thôi.
Làm người vẫn nên-"
Mạc Lâm đột ngột đứng dậy khi bà Mạc vẫn chưa nói xong.
Hắn nhìn bà bằng đôi mắt rất sáng, giống như đã thông suốt, tỏ tường.
"Mẹ, con hiểu rồi.
So với việc làm người tốt của cả thế giới này, thì con vẫn muốn làm người xấu hơn, con chỉ cần là người tuyệt vời nhất trong mắt cô ấy thôi.
Mẹ, con về nhà đây."
"Khoan… cô ấy mà con nói là ai hả?"
Mạc Lâm đã bỏ chạy ra khỏi văn phòng làm việc, để lại bà Mạc lẻ loi với câu hỏi không có đáp án..