Trận tranh cãi này nhanh chóng kéo tới sự chú ý của những người xung quanh.
Thanh Thanh không ngờ Vương Gia Hải lại nói ra những lời làm mất mặt mình như vậy.
Trước đây đúng là cô từng theo đuổi hắn, nhưng sau đó chính hắn mới là người phải chạy tới cầu xin cô tha thứ.
"Thanh Thanh, có phải con đã lừa dối gia đình chúng ta?"
"Cô Hoàng, chuyện không phải như cô nghĩ đâu..."
Một tay Thanh Thanh đột nhiên bị Vương Gia Hải nắm lấy, hắn nhìn cô đầy tức giận: "Khi quen nhau cậu chưa từng nói với tôi về việc vị hôn phu.
Cậu lừa dối tôi?"
Gương mặt ông bà Hoàng ngày càng đen xuống, còn Lệ Thanh Thanh thì cứng họng không thể nói được gì.
"Hừ… Xem ra chúng ta sẽ phải nói chuyện lại với ông bà Lệ rồi.
Hoàng Kiện, mau về thôi."
Nghe nhắc đến bố mẹ mình, Thanh Thanh lập tức tái mét mặt mày, cô níu tay bà Hoàng muốn giải thích, lại bị đối phương phũ phàng hất ra.
Còn Hoàng Kiện thì nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường xen lẫn vui vẻ.
Hắn vốn đã muốn hủy hôn từ lâu, nhưng bởi vì ba mẹ nên không thể làm gì.
Bây giờ cô ta đã khiến bọn họ xấu mặt như thế, dù Lệ gia có tốt đẹp thế nào thì cũng không cứu vãn nổi nữa.
Thanh Thanh bị bỏ rơi lại đứng như trời chồng, đón nhận ánh mắt xì xào bàn tán của xung quanh, xấu hổ chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống.
Vậy mà Vương Gia Hải vẫn chưa chịu buông tha.
"Tôi cần một lời giải thích."
Thanh Thanh đã bị Vương Gia Hải ép đến bùng nổ: "Cậu có tư cách gì mà đòi giải thích ở đây? Còn không phải bởi vì bị La Kỳ Kỳ đá nên cậu mới như một con chó chạy đến vẫy đuôi với tôi sao?"
Vương Gia Hải bị mắng chết đứng như tượng.
"Giữa tôi và cậu đơn giản chỉ là vui đùa một chút.
Cậu nhận của tôi còn ít tiền sao? Nhìn xem trên người cậu bây giờ có cái gì không phải là tiền của tôi? Cậu vốn dĩ không xứng với tôi biết chưa hả? Vì cậu mà hôm nay tôi mất hết mặt mũi rồi.
Đừng để tôi gặp lại cậu lại nữa."
Thanh Thanh tức giận xách váy chạy đi, đuổi theo người họ Hoàng để giải thích, cuối cùng chỉ còn lại Vương Gia Hải và sự chỉ trỏ từ đám đông hóng chuyện, đặc biệt là đám bạn học cùng lớp.
Vương Gia Hải bị phanh phui, xấu hổ cúi mặt muốn rời khỏi đó thì bị chặn lại bởi một đôi giày cao gót.
"La Kỳ Kỳ… cô tới để cười vào mặt tôi sao?"
Thập Nhất nhìn bộ dạng thảm hại của hắn, nghiêm túc nói mấy câu: "Vương Gia Hải, muốn ăn cơm mềm cũng không dễ vậy đâu.
Nhìn xem, xung quanh chúng tôi luôn có rất nhiều lựa chọn tương xứng như Mạc Lâm, Giang Thiên Hạo hay vị hôn thê của Lệ Thanh Thanh.
Vậy cậu nghĩ tại sao tôi hay Lệ Thanh Thanh phải chọn cậu khi mà đến thứ duy nhất cậu có là tình cảm cũng chẳng ra gì?"
"Cô…"
Đối phương nói không sai, thứ hắn có chỉ là tình cảm, nhưng tình cảm của hắn lại mang theo tính toán và vụ lợi.
Vương Gia Hải cứng họng không thể phản bác.
"Thay vì cố bám vào một người nào đó ở trong thế giới này thì sao không tự cố gắng bước vào vòng tròn ấy bằng chính đôi chân của mình đi.
Cậu không tự tin vào năng lực của bản thân đến thế à?"
"Người sinh ra từ vạch đích như cô vốn dĩ không thể hiểu.
Đừng nói như kiểu mình biết hết tất cả."
Thập Nhất cười khẩy: "Cậu nghĩ mình khổ sở lắm sao? Một người có thể ăn ngon ngủ yên, đi học không chút âu lo mỗi ngày như cậu? Hờ… Đơn giản là cậu có tham vọng muốn được như ngươi ta, muốn sướng mà không muốn làm.
Vương Gia Hải à, người giàu không phải đơn giản mà giàu có được đâu.
Số tiền Lệ Thanh Thanh bỏ ra cho cậu không phải bởi vì ngu ngốc hay bị cậu lợi dụng, mà chính là vì cô ta dư tiền để mua lại sự tự tôn của mình, để cậu bán rẻ nụ cười đi hoa tay múa chân bên cạnh cô ta.
Và một khi cậu cản bước cô ta như hiện tại thì sẽ bị vứt đi như vứt một chiếc giày rách mà thôi."
Từng lời nói của Thập Nhất đánh thẳng vào trong sự hèn kém, yếu đuối nhất của Vương Gia Hải, phá bỏ hoàn toàn lớp vỏ kiêu ngạo, khiến con người thấp kém của hắn như trần trụi trước mắt đối phương.
Sau khi nói xong những gì cần nói, Thập Nhất bỏ lại Vương Gia Hải chết đứng như tượng, dứt khoát rời khỏi đó.
Tâm nguyên của La Kỳ Kỳ là cho Vương Gia Hải một bài học nhớ đời, khiến hắn không dám vì ham vinh hoa phú quý mà đi lừa gạt tình cảm của người khác, cho nên vốn dĩ nó không phải là trả thù, nhưng hậu quả thì không phải là thứ dễ dàng kiểm soát.
Sau chuyện hôm đó, Lệ Thanh Thanh bị hủy bỏ hôn ước, phải đối mặt với sự mắng nhiếc của ba mẹ và lời bàn tán xung quanh.
Thời gian chưa trôi qua bao lâu Thanh Thanh lại phát hiện bản thân đã mang thai.
Cô ta và Vương Gia Hải liều mình ăn trái cấm khi chưa đủ tuổi, hậu quả chính là vác bụng bầu đi học.
Lệ gia chê Vương Gia Hải nghèo, đào mỏ, nhất quyết không cần cậu ta chịu trách nhiệm, bắt Thanh Thanh phải phá bỏ đứa bé.
Sai lầm của tuổi trẻ nông nổi cuối cùng lại chính là một sinh mạng nhỏ vô tội gánh chịu.
Nếu như trước đây cô ta vì Vương Gia Hải mà ly dị với người chồng khi ấy là Hoàng Kiện, thì bây giờ cô ta lại hận hắn vô cùng.
Thậm chí còn thuê người đánh Vương Gia Hải một trận, rõ ràng cô ta đã dặn chỉ cần dằn mặt hắn nhưng cuối cùng lại thành ra gãy chân.
[Ký chủ, là cô động tay vào việc Vương Gia Hải bị gãy chân đúng không?]
[Hờ… ta không rảnh mà quan tâm đến hắn.
Nhiệm vụ của ta xong từ lâu rồi.]
[Chứ không phải bởi vì cô thấy tâm nguyện của nguyên chủ quá nhẹ nhàng nên tự ý thêm vào ư?]
[Ngươi có chứng cứ không? Không có thì im miệng.]
Thời gian này không chỉ mình hai người đó mà Thập Nhất cũng gặp không ít rắc rối vì hành động tuyên bố yêu đương với Mạc Lâm, còn là ngay sau khi ông La nói về việc tái hôn của mình.
Ừ thì hôm đó chắc cũng có khoảng không dưới trăm bài báo về việc này, và cả tình hình cổ phiếu hai tập đoàn La, Mạc đều giảm mạnh.
"Tập đoàn mà ba, không có chút sóng gió làm sao nền móng có thể vững mạnh."
Tét… Thập Nhất vừa phát ngôn xong đã bị ông La đánh một cái, thật ra cái đánh ấy cũng không đau chút nào.
"La Kỳ Kỳ! Đúng là bị con làm cho tức chết mà.
Lên phòng ngay cho ta, cấm con tuyệt đối không được ra khỏi nhà."
Hình phạt cấm cửa còn chưa thực hiện được mất ngày thì ông La đã nhận được một tờ giấy để lại trong căn phòng ngủ trống huơ trống hoác.
"Con nhà giàu bình thường gây chuyện đều sẽ bị tiễn ra nước ngoài.
Nay con xin tự giác đi ra nước ngoài đây ạ.
Ba yên tâm, con rể của ba sẽ chăm sóc con."
!!! Đứa con trời đánh.
Ông đã thấy khả nghi ngay từ lúc con bé ngoan ngoãn để Mạc Lâm đi du học rồi mà.
Hóa nó vẫn luôn âm thầm lên kế hoạch đi theo hắn.
Mang theo tâm trạng tức giận phừng phừng, ông La chỉ muốn lập tức chạy sang Mỹ để bắt con gái về.
Ngay lúc đó đã có một người đứng ra ngăn cản ông.
"Là tôi giúp Kỳ Kỳ qua Mỹ với Mạc Lâm đấy."
"Bà...!sao bà lại làm như vậy hả?"
"Không lẽ chúng ta được phép hạnh phúc, còn bọn nhỏ thì không sao?"
Lời của bà Mạc nhanh chóng làm ông La cứng họng.
Bà Mạc đi tới nắm tay chồng mình, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Tôi biết ông không phải vì ánh mắt người ngoài nên mới ngăn cản hai đứa.
Ông chỉ đơn giản là không tin tưởng Mạc Lâm, không muốn Kỳ Kỳ gặp phải bất hạnh.
Nhưng tôi là người hiểu Mạc Lâm hơn ai hết, cho nên chồng à, ông hãy tin tưởng vào sự dạy dỗ của vợ ông được không?"
"Tôi… haizz…" Ông La thở dài, rõ ràng là đã bị những lời nói của vợ mình thuyết phục.
Trong khi bà Mạc trấn an tinh thần ông La thì có một người khác nghe tin La Kỳ Kỳ nghỉ học cũng sốc không kém chính là thầy Chu, người vừa mất đi hạng nhất Mạc Lâm, nay lại tiếp tục mất luôn hạng nhì, chỉ biết ngồi thở dài thườn thượt.
Nghe nói kể từ đó, thầy Chu không bao giờ dám để học sinh nam nữ ghép đôi kèm cặp nhau nữa.
Còn ở phía bên kia quả địa cầu, đứa con gái liều lĩnh bỏ nhà đi du học, đã bay đến trước cửa một căn hộ tại đất nước Mỹ.
Nhìn gương mặt sững sờ của người vừa bước ra mở cửa, Thập Nhất bình tĩnh chào hắn: "Thấy em không vui mừng sao?"
"Kỳ Kỳ… Sao… Sao em..."
Không để Mạc Lâm nói hết cô đã bước tới ôm hắn, rất tự nhiên thơm má đối phương một cái, khóe môi hơi cong lên: "Em đã nói anh muốn học ở đâu liền học ở đó mà.
Bởi vì em sẽ luôn đi theo anh… bạn trai nhỏ của em.".