"Vợ yêu, anh tưởng em không thích đồ ngọt mà.
Sao hôm nay lại ăn kẹo mút thế kia?"
Mạc Lâm tò mò tiến lại gần ôm ngang người cô gái đang ngồi trên bàn làm việc.
"Sao anh lại ở đây?"
"Vừa kết thúc công việc là anh về với vợ liền nè.
Vợ ăn kẹo gì đó, anh ăn với?"
Mạc Lâm muốn cúi xuống hôn cô nhưng tất nhiên là Thập Nhất đã tránh ra.
"Kẹo không ngon.
Anh không nên ăn."
"Nói dối, không ngon mà em ngậm thế kia à?"
"Thật, không ngon bằng kẹo của chồng em."
Mạc Lâm nghi hoặc: "Kẹo gì của anh chứ?"
Hắn vừa ngây thơ hỏi xong thì cũng nhanh chóng nhận ra vấn đề.
"Thật là… em đen tối hết phần chồng mình rồi đấy."
"Khụ… giám đốc, Mạc Tổng… xin lỗi vì đã làm phiền hai người nhưng tôi có việc cần báo cáo ạ." Một cô gái ngại ngùng lên tiếng, coi bộ cô ta đã nghe hết đoạn hội thoại đáng xấu hổ của đôi vợ chồng trẻ này.
Mạc Lâm đang ngả ngớn lập tức thu lại biểu cảm, ra vẻ đứng đắn trở lại: "Hôm nay chúng ta còn phải đến dự đám cưới của Giang Thiên Hạo nữa.
Em sắp xếp công việc nhanh lên đấy."
"Em biết rồi.
Anh ra ngoài đi.
Đợi em 30 phút nữa."
Hiện tại cả hai đều đã về nước sau khi Mạc Lâm nhận bằng tiến sĩ kinh tế.
Hắn thực tập và làm việc ở La thị trong thời gian ba năm và nhanh chóng trở thành vị tổng giám đốc trẻ tuổi khi chỉ mới 23.
Còn Thập Nhất thì vẫn kiên trì với công việc thiết kế của mình.
Rõ ràng là một cô gái ăn mặc vô cùng giản dị nhưng mỗi một bộ sưu tập cô tung ra đều khiến giới thời trang phải điên đảo.
Lĩnh vực phát triển nhất của La thị trước giờ vẫn thiên về dòng trang sức.
Gần đây lại bởi vì có Thập Nhất và chính sách điều hành của Mạc Lâm mà La thị đã và đang chiếm lĩnh cả thị phần thời trang.
Tuy nhiên, Mạc Lâm lại không hề hài lòng về việc này một chút nào.
Trên đường trở về từ đám cưới của nam nữ chính, hắn mèo nheo với Thập Nhất: "Vợ à… Em không thể về làm thư ký cho anh sao? Giống như Giang Thiên Hạo và Vu Tiểu Ân ấy."
Thấy hắn lại bắt đầu bài ca quen thuộc, Thập Nhất ngao ngán: "Vì anh mà em đã phải bỏ cửa hàng của mình để đến công ty tổng rồi.
Anh còn gì chưa thỏa mãn nữa?"
Dự định của Thập Nhất là phát triển cửa hàng thời trang Kỳ Lâm, nhưng chỉ bởi vì mong muốn ích kỷ của ai đó mà cô trở thành giám đốc thiết kế, cả ngày bị bó chân trong một căn phòng như vầy đây.
"Nếu vợ làm thư ký cho anh thì chúng ta có thể ở cùng nhau cả ngày rồi.
Híc… Việc thiết kế rất mệt mỏi mà… vợ ngồi yên để anh nuôi là được rồi."
"Không được.
Buổi tối bám dính nhau là đủ mất sức lắm rồi."
"Anh biết mà… Cuối cùng thì em cũng thấy chán người chồng này rồi đúng không.
Híc… Tui biết tui cũ, tui kỹ, tui không bằng mấy anh người mẫu cao to cùng mấy cô người mẫu xinh đẹp của em đúng không?"
Hờ...!Có ai ghen mà như hắn không? Nam nữ gì cũng không tha.
"Em đã nói chỉ là công việc thôi.
Anh bớt ghen lại đi."
"Công việc? Vậy tại sao mỗi lần mấy cô người mẫu ngực bự thay đồ là mắt em cứ dán chặt vào người ta vậy hả?"
Hừ… Hắn còn lạ gì cái tính mê ngực của cô gái này nữa.
Mạc Lâm tỏ ra thương tâm: "Nhìn mấy vườn bưởi đó nên em mới chán anh rồi chứ gì?"
"Ngực anh vốn dĩ không thể so sánh với con gái mà." Thập Nhất bất giác thốt ra lời từ tận đáy lòng, rồi lại vội vàng lấp liếm.
"Ý em là anh đừng có tự mình so sánh hai phạm trù khác nhau.
Em không chê anh, mà của người khác em cũng không nhìn.
Ok?"
"Vậy từ ngày mai em làm thư ký cho anh."
Thập Nhất không muốn đôi co vấn đề này nữa nên lập tức rướn người lên ôm lấy cổ hắn, dùng nụ hôn để qua chuyện.
Quả nhiên cách này vẫn là hiệu nghiệm nhất, Mạc Lâm nhanh chóng bị cuốn theo nụ hôn của cô.
Nhưng mà Thập Nhất đã quá xem thường Mạc Lâm rồi, bởi vì chỉ sang ngày hôm sau, khi cô đến phòng làm việc như ngày thường thì đột nhiên trông thấy phòng làm việc của mình đã biến mất.
Người trợ lý e dè nói với cô: "Là Mạc tổng yêu cầu chuyển phòng làm việc của giám đốc lên tầng 20 ạ."
Tầng hai mươi?
Nghĩ bằng chân cũng biết tên Mạc Lâm đó chuyển phòng cô đi đâu rồi.
Thập Nhất dùng mang máy đi lên tầng cao nhất.
Thấy cô đến, các nhân viên xung quanh lập tức cúi chào.
Cô không khách khí hỏi một người trong số đó: "Sếp của cậu làm việc điên khùng mà cậu không biết ngăn lại à?"
"Cái này… tôi cũng đã nói việc này không đúng quy định và sẽ gây cản trở công việc của bộ phận thiết kế, nhưng Mạc tổng nói…" Người đàn ông trở nên lắp bắp.
"Mạc tổng nói vậy thì chuyển cả bộ phận thiết kế lên đây ạ."
Tên điên này…
Thập Nhất không nói nữa mà đi thẳng đến phòng tổng giám đốc.
Quả nhiên, ở bên trong căn phòng rộng lớn có hai phòng làm việc sát bên cạnh nhau, một trong số đó chính là bàn của cô.
Và cái người đang ngồi trên ghế thì nhoẻn miệng cười: "Vợ, anh đã làm ấm chỗ ngồi cho em rồi đấy.
Mau đến đây ngồi nào."
Thập Nhất đi đến gần hắn hơn, khoanh tay nghiêm túc hỏi hắn: "Mạc Lâm! Anh có suy nghĩ trước khi làm không vậy?"
"Có mà.
Anh nghĩ rất kỹ rồi đó.
Em cứ làm giám đốc thiết kế của em, mà anh thì vẫn có thể thường xuyên trông thấy em.
Việc này không phải rất tiện sao?"
"Tiện cái đầu anh đấy.
Bộ phận thiết kế cũng không phải chỉ có mình em.
Anh nghĩ cứ chuyển hết mọi người lên đây là xong hả? Vậy có phải anh sẽ biến nơi này thành chỗ chứa tất cả đám người mẫu luôn không?"
Mạc Lâm ra vẻ suy nghĩ: "Cũng được đó, như vậy anh liền có thể quan sát em lúc làm việc với đám người mẫu rồi."
Thập Nhất bắt đầu thấy nghi ngờ, tên tổng giám đốc trẻ con, nông nổi này thật sự là người khiến cho La thị phát triển vượt bậc hai năm qua sao?
"Em không giỡn với anh đâu.
Chuyển văn phòng của em về chỗ cũ đi."
Mạc Lâm lúc này mới đứng dậy, đi lướt qua cô về phía cánh cửa phòng, đột nhiên hắn nhấn nút khóa trái cửa lại.
"Anh định làm gì?" Thập Nhất nhìn hắn đầy đề phòng.
"Dù anh có khóa thì cửa kính vẫn còn đấy nhé.
Anh không định làm gì ngu ngốc đâu nhỉ?"
Mạc Lâm mỉm cười đi tới trước mặt cô.
Trong tay hắn là một cái điều khiển, hắn vừa nhấn nút, mặt kính trong suốt nhanh chóng trở nên mờ đục, không còn nhìn thấy được khung cảnh bên ngoài.
"Giờ thì ok rồi đúng không?" Mạc Lâm đưa tay ôm eo Thập Nhất, khóe môi khẽ câu lên, dụ hoặc.
"Không ai nhìn thấy chúng ta nữa."
"Anh đừng nghĩ làm vậy có thể nịnh nọt em.
Em đã nói không là không."
Mạc Lâm cầm lấy bàn tay của cô, chủ động đặt lên ngực hắn.
Qua một lớp vải, có thứ cộm lên dưới lòng bàn tay, Thập Nhất lập tức nuốt nước bọt một cái, nhưng bề ngoài thì vẫn cứng cỏi lắm:
"Đây là lý do em nói chúng ta không thể làm việc chung đấy.
Anh đừng mong dụ dỗ em, nguyên tắc là nguyên tắc."
Mạc Lâm cởi vài cúc áo trên người ra, cố tình không cởi hết, chỉ để lộ khuôn ngực thấp thoáng.
Khi hắn cúi người, ghé sát vào tai cô thì mắt Thập Nhất cũng bị đập vào rãnh ngực săn chắc, hấp dẫn kia.
"Anh không dụ dỗ em đâu.
Anh là đang thuyết phục em mà.
Vợ, để anh nói cho em nghe lợi ích của việc chúng ta chung phòng làm việc nhé?"
Hắn vừa nói, hơi khí vừa thổi vào tai cô, cảm giác nhồn nhột lập tức kích thích mọi giác quan của Thập Nhất.
Mà cánh tay cô đang đặt trên ngực hắn cũng bị Mạc Lâm di chuyển xuống dưới, luồn qua lớp áo sơ mi, chạm đến da dẻ mát lạnh và từng múi cơ bụng "ngon từ thịt, ngọt từ xương".
"Chúng ta chưa thử play văn phòng bao giờ nhỉ?"
Giọng người đàn ông trầm thấp, mang théo chút khàn khàn lọt vào tai cô đầy quyến rũ, gợi tình.
Tay cô tiếp tục được đưa lên cao, chạm vào nơi yêu thích.
Trong khi Thập Nhất cố gắng nhẫn nhịn không động, thì người đàn ông bắt đầu cầm tay cô, xoa nhẹ.
Cô có thể cảm nhận được rất rõ sự thay đổi dưới lòng bàn tay mình, là bông hoa nở rộ chờ cô tới tàn phá.
"Em muốn thử ở sofa...!Ghế xoay… hay là bàn làm việc đều được đó…"
Người đàn ông yêu nghiệt này!
Nếu lúc này Thập Nhất còn nhịn được thì cô không phải là Thập Nhất nữa.
"Mạc Lâm… Anh thắng rồi."
Sau câu nói ấy, Thập Nhất lập tức ngẩng đầu tìm đến môi hắn, trong nụ hôn ngọt ngào của cô, khóe môi ai đó khẽ cong lên.
Ừ thì cứ coi như cô là người không có nguyên tắc, cũng không có nghị lực đi… Trước người đàn ông này cô tình nguyện buông bỏ hết tất cả những điều đó.
Khi bóng dáng hai người vẫn đang cuốn vào nhau, trong cơn mê mang kích tình, Thập Nhất nghe thấy câu nói của hắn: "Vợ yêu, chúng ta sẽ mãi hạnh phúc như vậy phải không? Cho đến lúc cả hai cùng nhau già và chết đi, anh vẫn muốn là người duy nhất ở bên cạnh em, nắm tay em…"1
Lời hứa cùng nhau già đi là thứ mà Thập Nhất không thể cho hắn, nhưng ít nhất kiếp này của cô dành trọn vẹn cho Mạc Lâm....