"Ngươi nói đã nghe thấy Ái Tử Lạp Hy nói như vậy?"
"Vâng, thưa hoàng thượng."
Nghe ám vệ của mình báo cáo, trong mắt Hướng Vấn Thiên hiện lên một chút suy ngẫm.
Nữ nhân của Tây Lương quốc thật sự khiến hắn phải kinh ngạc mà.
Hắn nên nói nàng ta mạnh mẽ khác người hay là nói nàng ta quá tự cao tự đại đây?
"Tiếp tục theo dõi.
Có gì lập tức báo lại cho trẫm."
"Hoàng thượng… Sao người lại đột nhiên quan tâm hoàng hậu vậy ạ?"
"Ngươi không cảm thấy Ái Tử Lạp Hy bây giờ rất khác sao?"
Kể từ lần trước, sau khi nam chính đọc được bức thư Thập Nhất gửi cho Vân Mộng Vũ, hắn đã cho người lén lút theo dõi nhất cử nhất động của cô.
Lúc đó hắn chỉ cảm thấy Ái Tử Lạp Hy thay đổi quá nhiều, cũng có một linh cảm không tốt về nàng, sợ rằng nàng sẽ hãm hại Vân Mộng Vũ và cả kế hoạch trong tương lai.
Bây giờ xem ra nàng ta thật sự không có mưu đồ gì với hắn hay Vũ Nhi...!
Nhưng tại sao khi biết như vậy hắn lại có chút khó chịu nhỉ?1
Nam nhân ngoài kia có mấy ai mà không năm thê bảy thiếp? Hơn nữa ai nói hắn là loại người sẽ lên giường với bất kỳ nữ nhân nào?
Hướng Vấn Thiên đột ngột ngẩng đầu hỏi thủ hạ: "Ngươi nhìn võ nghệ của Ái Tử Lạp Hy, cảm thấy thế nào?"
"Rất dứt khoát, sắc bén, mỗi một đòn đưa ra đều có ý đồ, đặc biệt là hoàng hậu hình như vẫn chưa dùng hết sức.
Tuy nhiên… thần cảm thấy cách đánh này không giống người Tây Lương lắm.
Trước đây thần đã từng giao đánh với một số binh sĩ Tây Lương, so với hoàng hậu, cách đánh của bọn họ thô sơ, trực diện, mạnh bạo hơn rất nhiều."
Nghe nam nhân nói vậy, ánh mắt Hướng Vấn Thiên tối xuống, chưa dùng hết sức mà hắn đã thua rồi ư?
Hắn từng nghe nói nữ nhân ở Tây Lương quốc đa số đều tập luyện võ nghệ, nhưng không biết Ái Tử Lạp Hy lại giỏi đến vậy.
"Ngươi nghĩ mình đánh thắng nàng ta không?"
"Cái này… thần không chắc lắm."
Hướng Vấn Thiên kinh ngạc, người trước mặt này là một trong những ám vệ giỏi nhất của hắn đấy.
"Để phân biệt đối thủ mạnh hay yếu, thần đều sẽ nhìn ở sát khí của đối phương khi ra tay, nhưng nàng ta… tuyệt nhiên không có."
Đáng lẽ khi giao đấu dù ít hay nhiều cũng sẽ thể hiện ra cảm xúc, vậy mà nàng ta từ đầu đến cuối đều rất hững hờ, cứ như đang nhìn một đứa trẻ đánh nhau vậy.
Vì vậy dù không có sát khí thì nàng ta vẫn khiến hắn phải e dè.1
"Vậy còn việc hoàng hậu xuất hiện ở hậu viện hôm nay? Chỉ là tình cờ thôi sao?"
"Thần đoán là vậy ạ.
Trước đó hoàng hậu cùng với cung nữ của mình cũng đi dạo rất nhiều chỗ trong hoa viên, sau đó thì mới tình cờ trông thấy Vân phi."
"Trẫm biết rồi.
Ngươi lui xuống đi."
"Hoàng thượng, Đổng tướng quân đã hồi kinh rồi.
Liệu thần… Có thể xin nghỉ một ngày để bồi ngài ấy không ạ?"
"Phải rồi… ngươi đã từng là binh lính dưới quyền hoàng thúc nhỉ? Được, cho phép ngươi nghỉ một ngày, nhưng phải kiếm người khác thế chỗ hoàng hậu đấy."
"Đa tạ hoàng thượng ân chuẩn."
Sau khi ám vệ rời đi, nam chính cũng đứng dậy bước ra bên ngoài.
Trông thấy hắn, thái giám tổng quản lập tức đem tới một hộp thẻ bài: "Hoàng thượng, đêm nay-"
"Vân phi đang bị ốm, ta sẽ đến thăm nàng ấy.
Thái hậu có hỏi thì cứ nói lại y chang như vậy cho ta."
"Nô tài lĩnh chỉ.".
||||| Truyện đề cử: Muốn Em Là Của Riêng |||||
Lần trước Vân Mộng Vũ cảm hàn vẫn chưa khỏi, bây giờ lại ngâm nước một trận nên bệnh tình của nàng đã nặng hơn.
Hoàng thượng đến thăm khiến nữ chính vô cùng vui vẻ.
"Thần thiếp bái kiến hoàng thượng."
"Ái phi đang bệnh không cần đa lễ.
Mau nằm xuống đi."
"Đa tạ hoàng thượng."
"Nàng thấy trong người thế nào?"
"Sau khi uống thuốc thần thiếp đã thấy đỡ hơn rồi.
Người đừng lo lắng.
Hồi nãy hoàng hậu còn cho người đem qua tặng thần thiếp một phần nhân sâm bồi bổ cơ thể nữa.
Ngài ấy thật tốt."
Kể đến đây, không biết nghĩ đến gì đó mà Vân Mộng Vũ đột nhiên bối rối và lo lắng.
"Hoàng hậu để lại lời nhắn bảo thần thiếp cố gắng bồi bồ thân thể, sớm mang long thai.
Hoàng thượng, lời này của hoàng hậu là có ý gì?"
Đối với một hoàng hậu, việc để một phi tử khác mang long thai trước mình là vô cùng không tốt.
Nếu đứa trẻ là nam nhi thì nó có thể trở thành đối thủ cạnh tranh ngôi vị thái tử.
"Nàng đừng nghĩ nhiều, hoàng hậu không phải có ý dằn mặt gì đâu.
Nàng ta có lẽ thật sự nghĩ như vậy đó."
Vân Mộng Vũ hoảng hốt: "Chuyện này đâu có được, đứa con đầu tiên của hoàng thượng phải sinh ra từ bụng hoàng hậu mới đúng."
"Vũ Nhi, trẫm biết nàng là người lương thiện, nhưng nếu nàng cứ đẩy trẫm về phía nữ nhân khác như vậy trẫm sẽ buồn đó."
"Thần thiếp sao dám mong muốn độc sủng một mình hoàng thượng đây…" Vân Mộng Vũ nở nụ cười buồn.
"Thần thiếp chỉ mong trong trái tim rộng lớn của người có một góc nhỏ dành cho thần thiếp là đủ rồi."
Hướng Vấn Thiên đã quen biết nữ chính từ khi còn thiếu niên, hắn vẫn luôn biết nàng là một thiếu nữ hiểu chuyện, luôn không dám tranh giành, từng bị ức hiếp bởi những tỷ muội khác rất nhiều.
Đó cũng là lý do khiến hắn luôn muốn dang tay che chở cho nữ nhân thiện lương này.
Nhưng hôm nay khi nghe nàng nói như vậy, đột nhiên hắn lại nhớ tới câu nói của một thiếu nữ khác.
So với Vũ Nhi, nàng chính là một phiên bản mạnh mẽ hoàn toàn trái ngược.
Đột nhiên hắn có chút tò mò… người như nàng nếu như đã thích một nam nhân thì có phải sẽ tìm cách độc chiếm không?1
"Hoàng thượng, người đang nghĩ gì vậy?"
Hướng Vấn Thiên bừng tỉnh khỏi suy nghĩ.
"Không… không có gì.
Nàng mau nằm xuống nghỉ ngơi đi.
Đợi nàng ngủ trẫm sẽ về."
"Hoàng thượng không ở lại với thần thiếp sao?"
"Có lẽ là không được rồi.
Trẫm có rất nhiều việc chính sự phải giải quyết.
Ngoan… mau ngủ đi."
Cùng lúc đó, ở Khôn Ninh cung, Thập Nhất lại đang thay đồ cung nữ để chuẩn bị cho việc xuất cung.
Hôm nay là ngày hẹn gặp của cô và người bên ngoài, cô cố tình đi dạo hoa viên sáng nay chính là để xem xét địa hình và quân lính tuần tra.
"Nương nương… lỡ trong lúc người xuất cung, hoàng thượng đến đây thì sao?" Nãi ma ma lo lắng.
"Hắn còn đang bận ở bên Vân phi của hắn, làm gì có thời gian nhớ đến ta.
Ngươi yên tâm..."
"Nếu vậy… người hãy cho A Dĩ đi theo bảo vệ, có nàng nô tỳ cũng an tâm hơn."
Thập Nhất muốn đi một mình hơn, nhưng coi thái độ cứng rắn của Nãi ma ma, cô chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Đêm hôm đó, Thập Nhất và A Dĩ đóng thành cung nữ an toàn vượt qua theo dõi, lén lút đi tới tường thành.
Nhìn tường thành cao ngất trước mặt, A Dĩ hoang mang hỏi cô: "Công chúa à không… nương nương, người đừng nói chúng ta leo tường ra ngoài nha?"
"Đúng rồi đó.
Nhanh lên trước khi có người đến."
"Chuyện đó… tường cao vậy, làm sao-"
A Dĩ còn chưa nói xong thì đã bị đối phương bế bổng lên, lấy đà một khoảng xa chạy tới.
Trước khi nàng kịp nhận ra thì đã thấy bản thân đang đứng trên tường thành cao ngất.
Má ơi… Công chúa nhà nàng lợi hại vậy luôn sao? Tường thành này phải cao gấp 4 lần chiều cao nam nhân bình thường đấy.
Sau đó Thập Nhất lại không báo trước, nhảy vọt xuống dưới, cảm giác rơi tự do khiến A Dĩ hét lên: "A…"
May mà Thập Nhất kịp thời bịt miệng nàng lại: "Ngươi muốn quân lính phát hiện ra chúng ta hả?"
"Híc… xin lỗi công chúa."
"Cái miệng của ngươi đó.
Từ bây giờ phải gọi ta là công tử, nghe rõ chưa?"
"Vâng, công chúa."
Thập Nhất:!!! Sao mà thấy lo lắng về thiếu nữ này quá.
Sau khi thay đổi y phục nam nhân thành công, Thập Nhất đi đến địa điểm hẹn gặp ở một tửu lâu.
Lúc đi lên phòng, cô bắt bặp một đám nam nhân đông đúc đang đi từ trên xuống, Thập Nhất không cố tình để ý người khác nhưng bởi vì tướng mạo của đối phương khá nổi bật nên cô có liếc nhìn tên đi đầu một cái.
Đó là một nam nhân mang vết sẹo dài khoảng 3cm bên má phải, điều đó khiến gương mặt hắn trông khá dữ tợn, dù vậy, Thập Nhất lại cảm nhận được từ người hắn toát ra khí chất chính trực, thẳng thắn và dũng mãnh rất rõ ràng của một tướng sĩ.
Ký ức của Ái Tử Lạp Hy có biết người này nên Thập Nhất hơi chột dạ, rất may là hắn ta chỉ nhìn cô một cái rồi thôi.
Có vẻ hắn không nhận ra thân phận của cô.
Cứ thế, Thập Nhất an toàn vượt qua đám người, bước vào phòng riêng, gặp bốn người đàn ông trong y phục Nam quốc.
Cô vừa vào, bọn họ lập tức đứng dậy, hành lễ với cô bằng nghi thức của người Tây Lương.
"Công chúa, người tới rồi.".