Sau khi được thái y thăm khám, Ngao Vương và Nặc Sa cũng đã ra về, trong phòng chỉ còn lại mình Đổng Trác, thái độ của Hướng Vấn Thiên lập tức thay đổi:
"Hừ… Lão già đó cũng thật cứng rắn, mở miệng ra là đòi đưa nữ nhi trở về."
"Hạ thần cũng khá bất ngờ vì điều đó, xem ra Ngao Vương này vô cùng yêu thương hoàng hậu."
Hướng Vấn Thiên còn không hiểu tại sao một nữ nhân như Ái Tử Lạp Hy lại có gan lớn như vậy, bây giờ thì rõ ràng rồi, đều là di truyền cả.
Nam chính nhìn lên Đổng Trác: "Nghe bảo thúc đột nhiên lâm bệnh, chuyện là thế nào vậy?"
"Bẩm hoàng thượng, thái y nói do di chứng của những vết thương cũ dẫn đến cơ thể thần bị suy nhược, nhưng hiện tại thần đã hoàn toàn khỏe mạnh rồi."
Hướng Vấn Thiên nghe vậy thì không lộ cảm xúc gì khác biệt, chỉ dặn dò thêm: "Vậy sao? Hoàng thúc nên nghỉ ngơi thật tốt, thúc là nhân lực quan trọng của triều đình đấy."
Sau đó, trong tẩm cung nhanh chóng xuất hiện thêm một nhân vật mới, là thủ lĩnh ám vệ của nam chính đến báo cáo về sự việc ám sát trong yến tiệc.
"Bẩm hoàng thượng, tên thái giám kia là nô tài phục vụ trong Khôn Ninh cung đã hai năm, theo lời khai của hắn thì không có ai xúi giục hắn cả, bởi vì thường xuyên phải chịu đựng trách mắng oan ức, nên hắn mới nảy sinh oán hận và muốn ám sát hoàng hậu.
Hiện tại Hình bộ đang giam giữ hắn trong nhà lao với sự giám sát nghiêm ngặt."
Hướng Vân Thiên nghe xong liền hừ lạnh một cái.
"Chắc chắn có người đứng phía sau tên thái giám ấy, mục tiêu của bọn chúng không phải Ái Tử Lạp Hy mà thực chất chính là trẫm."
"Hoàng thượng, ý người là…?"
"Từ vụ tin đồn của hoàng hậu đột nhiên được truyền ra trẫm đã lờ mờ suy đoán rồi.
Bây giờ thì trẫm lại càng khẳng định điều đó, bọn chúng cố tình nhắm vào Ái Tử Lạp Hy bởi vì biết chắc trẫm sẽ ra tay giúp đỡ nàng.
Mục đích chỉ có một thôi, bọn chúng muốn khuấy động lòng dân, muốn từng bước làm giảm sự tín nhiệm của trẫm trong mắt dân chúng."
Một nam nhân bất chấp an nguy để cứu nữ nhân của mình vốn sẽ được tung hô, nhưng nếu đó là bậc đế vương thì không, hoàn toàn không! Thân thể này không phải chỉ là của hắn, mà còn là sự an nguy của toàn bộ tộc nhân, nhất là khi Nam Quốc vẫn đang chịu sự rình rập của kẻ thù.
"Bây giờ trẫm gần như có thể chắc chắn mục đích của kẻ trong tối kia, nên nhiệm vụ lúc này chỉ là tìm ra kẻ đó mà thôi." Hướng Vấn Thiên nhìn tới Đổng Trác cùng thủ lĩnh ám vệ.
"Tên thái giám kia có thể làm gãy bạch kiếm của trẫm thì không thể nào là một thái giám tầm thường được."
"Kiếm của hoàng thượng gãy ư? Sao có thể?" Đổng Trác kinh ngạc lên tiếng, bạch kiếm đó là thanh kiếm hắn từng tặng cho tiên hoàng, không chỉ được rèn từ sắt thông thường mà còn có cả thứ vật liệu cứng cáp vô cùng, răng của bạch hổ.
"Trẫm cũng hết sức nghi hoặc vì võ công của tên đó dường như không quá cao.
Đã vậy thời điểm gãy kiếm trẫm không hề cảm nhận được công lực tác động lên người.
Vậy thì tại sao thanh kiếm ấy có thể dễ dàng bị gãy như thế?"
Đổng Trác bất giác cau mày, điều hắn nghĩ đến ngay lúc này chính là hình ảnh thành giường gãy đôi trong khi dây thắt lưng mỏng manh thì vẫn nguyên vẹn một cách kỳ lạ trong đêm nào.
Đồng Trác đột ngột hướng nam chính thỉnh cầu: "Xin hoàng thượng để hạ thần đích thân đến gặp tên thái giám kia.
Hạ thần nghĩ mình có thể khiến hắn khai ra người đứng phía sau."
"Được.
Trẫm phê chuẩn."
…
Tại một nhà ngục tăm tối, có nam nhân đang bị treo trên cột gỗ với rất nhiều vết thương lớn nhỏ trên thân thể, chỉ nhìn sơ thôi cũng đủ biết hắn đã trải qua vô số sự tra tấn.
Lộp cộp… Không gian xung quanh vốn đang im ắng bỗng vang lên tiếng bước chân đến gần.
"Làm tốt lắm…"
Nghe thấy giọng nói đột ngột kia thì thân thể nam nhân đáng thương mới bắt đầu có động tĩnh.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn người đang đứng bên ngoài, đột nhiên nở nụ cười:
"Hoàng hậu đến đây nghĩa là nô tài có thể được giải thoát rồi đúng không?"
Thập Nhất đứng đó, trên tay cầm thanh kiếm đã nhuốm màu đỏ, cô nhìn gương mặt nam nhân với mái tóc rũ rượi, chỉ có duy nhất đôi mắt kia được lộ ra.
"Phải.
Ngươi yên tâm, những lời bổn cung đã nói đều sẽ nhanh chóng thành hiện thực."
"Cảm tạ hoàng hậu.
Phiền người tiễn nô tài một đoạn đường này vậy."
Thập Nhất bước đến bên cạnh người nam nhân, không nói thêm một lời nào, chỉ cứ thế mà đưa tay ra, nắm lấy cần cổ của hắn.
Rắc… đầu nam nhân gục xuống, bất động im ắng như đã chết.
Thập Nhất thu tay về, không nhìn thêm dù chỉ một cái liếc mắt, nhanh chóng bước ra cửa lao, hướng về lối ra.
Trên đường đi có không ít xác chết đang nằm trên đất.
Đại thần, người biết rõ nhất những gì Thập Nhất đang làm, chỉ có thể cảm thán một câu:
[Ký chủ, cô thật tàn nhẫn.]
[Tàn nhẫn? Đằng nào kết cục của hắn cũng là chết, để hắn chết một cách có ích cho ta thì làm sao?]
Lợi thế của Thập Nhất chính là biết được toàn bộ cốt truyện, nên tất nhiên cô cũng phải tận dụng lợi thế này tốt nhất có thể.
Cô biết được quá khứ, thân thế và cả nỗi niềm của những nhân vật quan trọng, dễ dàng sử dụng họ cho mục đích của mình.
Và vị thái giám đó chính là một ví dụ.
Hắn vốn là mạch máu còn sót lại của tiền triều, nhưng khác với nhân vật chính, hắn không tiền, không quyền, càng không có thế lực để đấu với nam chính, đã vậy thân thể còn vì lao lực mà mang trọng bệnh.
Sau khi biết bản thân không còn bao nhiêu thời gian, hắn vào cung chỉ với mong muốn có thể tiếp cận và ám sát Hướng Vấn Thiên.
Tất nhiên kết cục của hắn trong cốt truyện chẳng có gì ngoài cái chết.
Một nhân vật như hắn, Thập Nhất chỉ cần nói vài câu là đã có thể khiến hắn hy sinh mạng sống ngắn hạn đó cho cô rồi.
Mặc kệ Đại Thần đang không ngừng lải nhải giá trị đạo đức cao siêu gì đó, Thập Nhất dửng dưng bước qua từng xác chết do mình vừa mới ra tay.
Cái hệ thống này hình như đã quên chính nó cũng đang giam giữ trái phép và bóc lột sức lao động của cô thì phải.
"A Sự, nhanh lên! Ta ngửi được một mùi máu rất nồng, hình như đã có chuyện không hay xảy ra."
Ngay khi bước chân Thập Nhất đã chuẩn bị rời khỏi nhà lao, giọng nói quen thuộc từ phía trước đột ngột truyền tới.
Chết tiệt… Đổng Trác đến đây rồi!1
Rosy: Thế giới này Nhất Ca chơi xấu anh nhà lắm, có nên cho chút nghiệp quật ko m.n ????1
Ai chưa follow tác thì follow nha.
Tác phấn khởi tác bão chương mừng 1/6 luôn ???? Già đầu chứ tâm hồn vẫn thiếu nhi lắm...!kk????1.