Thập Nhất ở trong ngục đã ba ngày rồi, ngoại trừ việc ăn với ngủ thì cô hoàn toàn chẳng bị tra tấn hay một người nào đến hỏi cung.
Thật sự là nhàn rỗi đến có chút chán.
Lộp cộp…
Nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần, Thập Nhất lập tức ngồi dậy.
Bóng dáng Hướng Vấn Thiên đã hiện ra ngay trước mắt.
"Hoàng thượng." Thập Nhất bày ra dáng vẻ hốt hoảng, vội vàng kêu oan với nam chính.
"Ta thật sự không hãm hại Vân Mộng Vũ, hoàng thượng, người phải tin ta, ta không biết tại sao thứ thuốc kia lại có ở trong tẩm cung của mình nữa, ta-"
"Lạp Hy, trẫm tin nàng." Hướng Vấn Thiên lên tiếng cắt đứt lời cô đang nói.
"Người… thật sự tin ta sao?"
"Phải, trẫm tin nàng không hãm hại Vân quý phi, nhưng mà Lạp Hy à… có cung nữ trong Khôn Ninh cung đã khai nhận việc nàng sai nàng ta đi mua hồng hoa bỏ vào trong thuốc bổ đem tặng Vân quý phi."
"Hoàng thượng, ta không có, thật sự không có!"
"Trầm biết, trẫm biết nàng sẽ không làm như vậy.
Chắc chắn có người muốn hãm hại nàng nên mới vu oan giá họa.
Là trẫm vô dụng, không thể tìm được cách minh oan cho nàng."
"Vậy ta… ta phải làm sao đây?"
Hướng Vấn Thiên nắm lấy tay Thập Nhất, ra vẻ tình cảm đậm sâu, hứa hẹn với cô: "Nàng yên tâm, trẫm dù thế nào cũng sẽ không để nàng chết đâu."
"Nhân chứng vật chứng đều đủ cả, ta làm sao thoát khỏi tội trạng?"
"Lạp Hy… nàng có nguyện ý ở bên cạnh trẫm không, cho dù không phải với thân phận hoàng hậu?"
"Hoàng thượng, ý người là gì?"
"Lạp Hy, trẫm không muốn để nàng chết, nhưng cũng không thể không định đoạt tội trạng của nàng, mà tội này chính là tử tội.
Vậy nên… Lạp Hy à… trẫm đã nghĩ ra một cách để cứu nàng, đó là ve sầu thoát xác."
"Ve sầu thoát xác?" Lòng Thập Nhất âm thầm nhảy lên một cái khi nghe đến bốn chữ này.
"Phải, Lạp Hy… ta sẽ tìm một người khác chết thay nàng."
Hướng Vấn Thiên không thấy được sắc mặt kỳ lạ của Thập Nhất, bởi vì những lời mà hắn đang nói ngay lúc này cũng từng là kế hoạch trốn thoát của cô.
"Điều đó sẽ khiến nàng không còn là hoàng hậu Nam triều, nhưng Lạp Hy à, trẫm nhất định sẽ bù đắp lại tất cả những thiệt thòi đó cho nàng.
Tình cảm của trẫm sẽ không thay đổi dù thân phận của nàng là gì."
Thập Nhất thế nào cũng không ngờ tới tên nam chính lại có suy nghĩ lừa lọc cô, muốn biến cô thành vật sở hữu của hắn luôn.
Ha… Tình yêu của hắn chính là thứ không có giá trị nhất đấy.
Thập Nhất trong lòng vô cùng khinh bỉ, nhưng bề ngoài lại tỏ ra bị hắn thuyết phục.
"Hoàng thượng, ta đợi người đến đón ta."
"Được."
Hướng Vấn Thiên an ủi cô thêm một vài câu rồi mới rời khỏi đó.
Vừa ra khỏi nhà lao, khóe miệng của hắn liền không kìm được mà câu lên.
Đây là lần đầu tiên hắn trông thấy Lạp Hy kiêu ngạo lại nhìn hắn bằng đôi mắt yếu ớt và đầy dựa dẫm như vậy đó.
"Nhị Nam, bắt đầu tung tin đồn ra bên ngoài về việc Ái Tử Lạp Hy là gián điệp do Tây Lương gửi sang đi."
"Vâng, thưa hoàng thượng."
"Ra lệnh cho phó tướng quân âm thầm tập hợp quân đội, sẵn sàng lên đường.
Bản vương sẽ sớm đem quân sang Tây Lương thôi."
"Hoàng thượng, người định tự mình ra trận sao?"
"Phải.
Ngươi nghĩ chỉ có mình Đổng Trác mới có bản lĩnh đó sao?"
Thủ lĩnh ám vệ sốt sắng phân bua: "Hạ thần không dám.
Là hạ thần lo cho an nguy của người thôi ạ."
"Gián điệp của trẫm ở Tây Lương quốc đều đã chuẩn bị sẵn sàng, trong đánh ra, ngoài đánh vào.
Muốn thua cũng không thua nổi."
Hướng Vấn Thiên tự tin bước đi, hắn định trở về tẩm cung thì nghe tin Vân Mộng Vũ nổi điên làm loạn gì đó, vậy nên hắn chỉ đành đi qua xem xét.
Trông thấy hắn đến, nàng ta mới hoảng hốt buông xuống chiếc bình trên tay.
"Hoàng thượng…"
Nhìn một đống hỗn loạn dưới nền nhà, Hướng Vấn Thiên cau mày hỏi nàng ta: "Nàng lại đang làm loạn cái gì vậy?"
"Hoàng thượng, người đến rồi, người có thể cho thần thiếp ra khỏi đây không? Thần thiếp muốn tìm hài tử của chúng ta."
"Nó đã chết rồi.
Nàng còn đòi tìm cái gì nữa."
Gương mặt Vân Mộng Vũ tái mét, không ngừng lắc đầu: "Không, con thần thiếp chưa chết."
Sau đó nàng ta lại đột nhiên quỳ rạp xuống trước mặt Hướng Vấn Thiên, không ngừng khẩn cầu hắn: "Hoàng thượng, người có thể trả lại con cho thần thiếp không? Xin người đó, thần thiếp sẽ không tranh giành người với hoàng hậu nữa, có được không?"
Nhìn nữ nhân khóc lóc gào thét, Hướng Vấn Thiên đã không còn nhận ra thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng, lương thiện như đóa hoa anh đào ngày nào hắn trông thấy nữa.
Hắn nhìn nàng, một chút sự thương hại cũng không có, trong ánh mắt chỉ đầy rẫy sự lạnh lùng băng giá: "Vân Mộng Vũ, chính nàng đưa ra lựa chọn giết con mình mà, nàng không nhớ sao?"
Sự lạnh lẽo trong đôi mắt ấy khiến Vân Mộng Vũ như bị thức tỉnh, nàng ta ngây người nhìn hắn, kinh ngạc đến không nói lên lời.
Hắn… Tại sao?
"Vân Mộng Vũ, chính nàng tự nhuốm bẩn bản thân xuống vũng bùn cơ mà, vậy thì đừng có ở đây khóc lóc tìm một đứa trẻ đã chết nữa."
"Hoàng thượng… người… biết tất cả?"
"Phải."
"Tại sao? Tại sao người không cứu con của chúng ta?"
"Bởi vì những gì Ngụy Phi Yên làm đều là những gì trẫm muốn."
Khoảng thời gian đó cũng là lúc mà Hướng Vấn Thiên định ra tay nên ám vệ của hắn mới tình cờ trông thấy hành động lén lút của Ngụy Phi Yên.
Đó cũng lúc mà hình tượng thiếu nữ lương thiện của Vân Mộng Vũ trong mắt hắn hoàn toàn tan tành.
"Ngụy Phi Yên đó đã bị trẫm bịt miệng vĩnh viễn rồi, còn nàng, nể tình nàng đã mang thai, giúp trẫm một việc lớn, chỉ cần nàng ngoan ngoãn im lặng, trẫm sẽ để yên cho nàng làm Vân quý phi.
Ngoài ra, đừng mộng tưởng cũng đừng làm loạn bất cứ điều gì nữa."
Hướng Vấn Thiên đã rời đi từ lâu mà Vân Mộng Vũ thì vẫn quỳ ở đó, giống như người đã chết, không nhúc nhích, không lên tiếng, không khóc náo.
Nàng dường như vẫn không thể tin vào những gì mình đã nghe thấy.
Người nam nhân mà nàng yêu, người nam nhân nàng tìm mọi cách để giành lại, hóa ra… hóa ra lại là người muốn giết chết con của nàng…
Tại sao? Tại sao lại xảy ra như vậy? Rốt cuộc thì nàng đã sai từ lúc nào?
Đôi mắt thiếu nữ bắt đầu chuyển động, nhìn ra đống vỡ nát dưới đất, Vân Mộng Vũ chậm rãi bò tới, cầm lên một mảnh sứ sắc nhọn, mảnh sứ cứa vào lòng bàn tay, không ngừng chảy máu.
Một giọt nước mắt lăn xuống má, rơi xuống đôi môi khô khốc của thiếu nữ.
"Là mẫu thân có tội với con… để ta đi cùng con nhé, rồi mẫu thân sẽ chăm sóc cho con ở nơi suối vàng…"
Soạt… Tách… từng giọt máu nhỏ xuống nền nhà, len lỏi vào trong đống đổ nát, nhuộm lên sắc màu đỏ tươi..