Xuyên Nhanh Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 290: 290




Rào…
Lần thứ hai vừa xuyên qua đã bị tạt nước vào mặt, coi bộ nước có thù oán với Thập Nhất thì phải.

Vuốt đi chút nước còn dính trên mặt, Thập Nhất nhìn tới tên hung thủ đang ngồi đối diện mình, đó là một cô gái trẻ trung sành điệu với bộ trang phục bó sát ôm không hết vòng một bốc lửa, đôi gò bồng đào nửa hở kia cứ như chỉ trực lọt ra ngoài.

Ực…
Lời mắng đã đến cổ họng đột ngột được thu lại, thay vào đó là đôi mắt phát sáng.

"Cái loại dơ dáy nghèo hèn như cô mà cũng đòi nói chuyện với tôi? Hừ… Tốt nhất là cô hãy quỳ xuống và xin lỗi con tôi ấy."
Bên cạnh cô ta có một đứa nhóc, bộ dáng kiêu ngạo, khinh khi kia giống hệt nhau.

Thập Nhất thu lại đôi mắt háo sắc của mình, nhìn xuống bàn, không một động tác thừa, lập tức cầm lấy ly nước lọc hất thẳng vào mặt đối phương.

Chuyện gì thì chuyện, cứ phải trả nợ cái đã, tưởng cô không biết mấy trò tạt nước này sao?
"A… con khốn… Mày dám ra tay với tao?"
"Tại sao không nhỉ?"
Đẹp thì có đẹp đó, nhưng Thập Nhất cô không phải hàng người yêu thích mù quáng đâu, đã vậy lại còn là hàng giả nữa chứ!
"Ta sẽ không tha cho mày."
Người phụ nữ kia lao về phía Thập Nhất như muốn cấu xé nhưng tất nhiên bàn tay cô ta sao có thể động đến cô, cuối cùng vẫn là cả người bị vứt lại xuống ghế.

"Đúng là mẹ nào con nấy mà, bảo sao đứa con vô học, ngang ngược y chang! Đã vậy thì không có thỏa hiệp gì nữa! Mẹ con mày cứ chờ bị nhà trường đuổi học đi." Người phụ nữ nói rồi dắt đứa nhỏ ra ngoài, leo lên chiếc xe ô tô sang trọng.

Mẹ..

Con?
Lúc này Thập Nhất mới liếc sang đứa bé đang ngồi bên cạnh mình, một bé trai với đôi mắt tròn xoe tinh anh, ngưỡng mộ nhìn cô.

"Mẹ… sao hôm nay nhìn mẹ ngầu quá vậy?"

Không phải chứ? Chẳng lẽ thế giới này cô lại xuyên vào một người phụ nữ đã có đứa con lớn đến vậy luôn ư?
Thập Nhất cảm thấy đang bị sang chấn tâm lý, cô lập tức mặc kệ đứa bé ngồi đó, chạy vào nhà vệ sinh quán cà phê.

Trông thấy trong gương là một gương mặt cô gái vẫn còn rất trẻ trung, Thập Nhất mới dám thở phào, dọa chết cô rồi!
"Chiếc vòng tay này…"
Thập Nhất nhìn xuống viếc vòng đang đeo trên cổ tay, thứ mà cô đã đem đi sau khi rời khỏi thế giới ma pháp nọ.

[Là vòng tay sinh tử, nó sẽ giúp ích cho cô trong thế giới này.]
[Được rồi.

Ta muốn tiếp nhận ký ức thân thể.]
Chẳng bao lâu Thập Nhất đã mở mắt ra.

[Cái quái gì vậy? Ta bảo người cho ta ký ức thân thể này mà.]
[Thì đó là toàn bộ những gì thân thể này nhớ được đó… cho nên là… chỉ vậy thôi.]
Người phụ nữ mà Thập Nhất xuyên vào có cái tên là Lưu Diệu Hàm, một cô gái chỉ có ký ức từ hai năm trước, ngay cả cái tên cũng là tìm được thông qua chứng minh thư.

Còn bé trai ngồi ngoài kia là Lưu Hoằng, người duy nhất ở bên cạnh nguyên chủ khi cô tỉnh lại, vẫn luôn gọi cô là mẹ.

Lưu Diệu Hàm không có trí nhớ, không biết cha Lưu Hoằng là ai, chỉ có thể cùng đứa bé tiếp cuộc sống hiện tại, đi làm, kiếm tiền nuôi con.

Mọi chuyện sẽ không có gì cho đến ngày cậu nhóc đánh nhau với con trai của một gia đình giàu có.

Lưu Hoằng bị đuổi học, còn nhà hàng nơi nguyên chủ đang làm thêm thì đột ngột cho cô thôi việc.

Sau lần đó, những rắc rối khác cứ lần lượt xuất hiện và tâm điểm của những rắc rối ấy luôn là đứa con trai nhỏ kia.

Lưu Hoằng bắt đầu tiếp xúc với những người đàn ông lạ mặt một cách lén lút, khi bị cô bắt gặp thì cậu nhóc sẽ đánh trống lảng hoặc nói rằng mình không biết bọn họ.


Lưu Diệu Hàm sợ con trai giao du với những người xấu nên đã nghiêm túc trách mắng cậu rất nhiều.

Từ sau đó thì Lưu Hoằng cũng ngoan hơn, và cuộc sống dường như bình thường trở lại.

Vài năm sau, có một đám người lạ mặt đột ngột xông vào nhà bắt cóc nguyên chủ, đem cô đến một nơi xa lạ, làm những nghi thức kỳ quái.

Lưu Diệu Hàm bị trói ở đó rất lâu, bọn họ không cho cô ăn hay uống bất kỳ thứ gì, nhưng lạ thay là cô lại không chết, cứ như vậy sống qua từng ngày.

Nguyên chủ không biết mình bị bị giam giữ bao lâu nữa, cho đến một ngày nọ, bọn chúng bỗng nhiên ra tay, lấy máu của cô, lấy rất nhiều… Cái cảm giác bị hút kiệt máu trong cơ thể, từ từ cảm nhận đau đớn và cái chết đang đến gần ấy, Lưu Diệu Hàm mãi mãi cũng không thể quên.

Tâm nguyện của nguyên chủ chính là trả thù những kẻ đã hại mình và tìm ra thân thế thật của cô.

"Thông tin ít đến thảm thương, nguyên chủ cơ bản là không biết gì, thậm chí đến bản thân là Huyết tộc cũng không biết nữa.

Haizz."
Thập Nhất vừa tiếp nhận xong cốt truyện của thế giới này nên có thể nhận ra lý do Lưu Diệu Hàm bị bỏ đói mà không chết là do thân phận Huyết tộc, hay còn được gọi với cái tên ma cà rồng, loại sinh vật sống bằng cách hút máu con người.

Còn lý do nguyên chủ vẫn có thể ăn uống và sống như người bình thường thì vẫn chưa rõ.

Nhiệm vụ chính của cô ở thế giới này là ngăn cản trận chiến giữa Huyết tộc và con người, đây là trận chiến khiến con người tuyệt vong, phá hỏng cán cân thăng bằng trong thế giới này.

Sau khi tiếp nhận xong toàn bộ thông tin, Thập Nhất bước ra bên ngoài, thấy cậu nhóc Lưu Hoằng đang ngồi trước cửa nhà vệ sinh đợi cô.

"Mẹ, sao mẹ vào đó lâu thế?"
Thập Nhất nhìn cậu ta, cảm thấy bản thân vẫn nên tìm cách xác minh xem cậu ta có phải là con trai nguyên chủ không cái đã.


Ma cà rồng cũng có thể xét nghiệm ADN chứ nhỉ?
Thập Nhất không nghĩ nhiều đã mang theo Lưu Hoằng đến bệnh viện.

"Mẹ, tại sao chúng ta lại đến đây?"
"Vào rồi biết."
"Không.

Con không muốn, con rất khỏe, con không vào bệnh viện đâu."
Lưu Hoằng thấy làm nũng không có tác dụng liền chuyển qua khóc thút thít sợ hãi, nhưng Thập Nhất một chút cũng không mềm lòng, kéo cậu ta đi vào.

"Mẹ… hức…Có phải mẹ ghét bỏ vì Tiểu Hoằng đánh nhau không? Sau này… huhu… sau này con không đánh nhau nữa là được mà."
Từng hạt nước mắt to đùng rơi trên mặt đứa bé, trông vô cùng tội nghiệp.

Thập Nhất nhìn cậu ta, trong đầu chỉ hiện lên hai chữ duy nhất "giả vờ".

Lưu Hoằng này có vẻ khôn ranh hơn độ tuổi lớp hai của mình nhiều.

Nhìn thế nào cũng thấy thằng nhóc này chắc chắn có vấn đề.

"Im lặng hay muốn ta đem vứt mi ra ngoài hả?"
Lưu Hoằng giống như đã bị Thập Nhất dọa sợ, hoặc là nó nhận ra thái độ mẹ mình quá xa lạ, đôi mắt cậu ngập nước, môi bặm lại ngăn cản tiếng khóc bật ra.

Dáng vẻ này của cậu ta đã khiến mấy nữ y tá gần đó không nhịn được tiến lại dỗ dành.

Ánh mắt nhìn về Thập Nhất cũng đầy sự trách móc.

Thập Nhất chọn xét nghiệm cấp tốc nên ba tiếng sau đã nhận được kết quả rồi.

Nhìn thấy dòng kết luận cuối cùng này, cô lập tức mở cờ trong lòng.

Cô đứa tờ giấy tới trước mặt Lưu Hoằng, nói với nó: "Nhìn xem, là không có quan hệ huyết thống.

Ta không phải mẹ của mi nên từ nay chúng ta đường ai nấy đi.


Rõ chưa?"
"Mẹ… con là con của mẹ mà!...!Oa…" Lưu Hoằng lập tức há miệng khóc lớn.

Bởi vì đề phòng trường hợp này nên Thập Nhất đã đưa cậu ta tới con đường không quá đông đúc.

"Hừ… nước mắt của giống đực không có tác dụng với ta đâu.

Mi muốn khóc thì cứ ở đó mà khóc."
Thập Nhất móc từ túi ra một số tiền, đặt vào tay cậu bé: "Đây là toàn bộ tài sản của ta rồi đó.

Coi như ân nghĩa cuối cùng ta dành cho mi.

Bye… không hẹn gặp lại."
Thấy cô rời đi, cậu nhóc liền muốn đuổi theo.

Thập Nhất lại quay lại nhìn nó bằng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo: "Thử đi theo ta xem, ta không ngại đánh gãy chân mi đâu."
Gương mặt cậu nhóc sững sờ, bất động đứng đó giống như không thể tin nổi, ngay cả việc khóc cũng quên mất.

Thập Nhất một mình rời khỏi, thầm vui mừng vì bản thân đã bớt được một phiền phức to đùng.

Dù sao tâm nguyện của Lưu Diệu Hàm cũng không nhắc đến cậu ta, cô chẳng việc gì phải vác theo một cục nợ.

[Ký chủ, sao cô có thể bỏ một đứa bé lại giữa đường như vậy hả?]
[Có thể.

Bộ cứ trong hình dáng trẻ con thì sẽ là trẻ con sao? Ngươi cũng quá ngây thơ rồi đấy.]
[Cô… Cô đừng có mà bao biện cho sự vô cảm của mình.

Hừ… Cô mau quay lại đem đứa nhỏ về đi.]
[Không bao giờ! Ngươi thích thì nhặt về mà nuôi.].