"Carl, tại sao cậu tới đây?"
Đối diện với sự không chào đón của đối phương, người đàn ông được gọi là Carl vẫn toe toét miệng cười.
"Tất nhiên là đến thăm anh rồi.
Maros, lâu ngày không gặp, sao trông anh vẫn yếu nhớt như cũ vậy?"
"Đã ở đây thì đừng gọi ta bằng cái tên đấy."
Từ Chính Quân nghiêm mặt nhìn Carl.
Vẻ mặt lạnh lùng ấy cũng không làm cho đối phương sợ sệt chút nào.
"Rồi rồi, vậy thì gọi Từ Chính Quân là được chứ gì? Anh trai, cho em ở đây mấy ngày nhé?"
"Cậu lại gây chuyện?"
"Không có.
Anh nghĩ gì vậy?"
"Bệ hạ cho phép cậu đến đây chưa?"
"Vị trí Vương của Huyết tộc cũng không phải ai muốn làm thì làm.
Em chưa bao giờ quy phục Basil đó cả, cần gì ông ta cho phép."
"Nếu vậy thì ta sẽ không chứa chấp cậu, về đi."
"Ài… thật là… Basil muốn em kết hôn với con gái Elmer của ông ta, bí lắm em mới phải chạy đến đây."
Thấy Từ Chính Quân có vẻ không dễ thuyết phục, Carl chỉ đành chơi chiêu làm nũng.
"Em thà quay đầu chơi gay cũng không muốn lấy con gái ông ta đâu.
Híc… anh nhất định phải cứu đứa em trai bé bỏng duy nhất này đó!"
"Elmer là nữ vương tương lai, lấy cô ta thì có gì không tốt?"
"Nhưng em không thích cô ta! Anh thừa biết Basil đó chỉ muốn lợi dụng em để củng cố địa vị thôi mà.
Với lại em cũng đã có người trong lòng rồi."
Nghe đến đây Từ Chính Quân không khỏi ngước lên nhìn Carl, cậu em trai này trước giờ chỉ thích ăn chơi lêu lổng, vậy mà giờ có người trong lòng rồi?
"Lần này em thật sự rất nghiêm túc đó.
Anh không biết cô gái ấy ngầu thế nào đâu.
Em nhất định sẽ cầu hôn cô ấy." Đôi mắt chàng trai sáng trưng, cứ như đã tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình vậy.
"Anh… anh cho em ở đây nha? Em thề sẽ không để Basil biết em ở chỗ này đâu.
Thật đó! Nha? Nha anh?"
Carl dở chiêu năn nỉ ỉ ôi, chỉ thiếu nước quỳ xuống lạy lục van xin nữa thôi, Từ Chính Quân thấy hắn quá phiền, chỉ có thể đồng ý đại để tống cổ hắn ra ngoài.
Đợi Carl đi rồi, Từ Chính Quân mới hỏi chuyện tới lão Nhân: "Gần đây ở bên đó có việc gì không?"
"Vẫn là chuyện liên quan đến đám huyết tộc phản loạn thôi ạ.
Từ khi Basil lên ngôi, số người muốn phá bỏ luật lệ khi đi săn mồi càng nhiều, đó là lý do ngày càng có nhiều án mạng cũng như việc thợ săn hoạt động dày đặc hơn.
Những người theo phe nữ vương tiền nhiệm muốn Basil giải quyết dứt điểm việc này, duy trì luật lệ, nhưng Basil lại giống như đang ngầm dung túng cho hành vi giết chóc.
Ông ta muốn kết thân với thân vương Carl có lẽ là vì để có thêm đồng minh."
Từ Chính Quân nhớ lại lý do lần trước mình bị thương cũng chính là vì muốn ngăn cản một đám huyết tộc phản loạn trong thành phố, cuối cùng lại gặp phải đám thợ săn rồi bị thương.
"Xem ra Basil đó muốn đi ngược lại với cách trị vì của nữ vương tiền nhiệm."
"Dù sao việc đó cũng chẳng liên quan đến chúng ta nữa.
Tôi bây giờ chỉ muốn sức khỏe của ngài được hồi phục thôi." Thái độ của Lão Nhân có vẻ khá sốt sắng.
"Người theo dõi Lưu Diệc Hàm mất dấu cô ta từ chỗ khách sạn đến bây giờ vẫn chưa tìm được.
Chủ tịch, Tôi thật sự muốn được tự mình đi tìm người."
Trong khi người quản gia nóng lòng đến mức muốn đích thân đi tìm thì Từ Chính Quân lại khá dửng dưng:
"Không cần lo lắng, cô ta sẽ không chạy đâu.
Cho người đến nhà đợi cô ta là được."
Hắn lôi ra một tập hồ sơ gì đó đưa cho Lão Nhân: "Gặp được thì gửi cái này cho Lưu Diệc Hàm."
Thập Nhất đúng là không chạy trốn gì cả, cô chỉ đơn giản cắt đuôi bọn họ để đi làm việc riêng của mình mà thôi.
Nơi cô đến chính là quán bar quen thuộc có nhiều huyết tộc kia.
Đã một tháng kể từ khi Thập Nhất nhận được thông tin về ca sĩ Lucifer từ cái tên có hình xăm trước đây, bởi vì là một ca sĩ nghiệp dư, thỉnh thoảng mới xuất hiện nên cô không có cách nào khác ngoài chờ đợi.
Nghe nói hôm nay hắn sẽ biểu diễn nên quán bar dường như cũng đông hơn thường lệ.
Thập Nhất ngồi bên dưới ăn nho, mắt quan sát tên đàn ông đang ở trên sân khấu đàn hát, hắn mang một chiếc mặt nạ che giấu nửa khuôn mặt, trông thật sự rất hút mắt nữ giới.
Đợi khi anh ta ta biểu diễn xong đi xuống thì Thập Nhất cũng ôm theo chùm nho dang dở bám theo hắn.
Người đàn ông leo lên xe chưa kịp nổ máy thì đã bị Thập Nhất ở phía sau đi tới quật ngã xuống đất.
"Xin chào, chúng ta nói chuyện chút được không?"
"Cô-" Không để hắn kịp nói hết mấy chữ cô là ai, Thập Nhất đã cho hắn luôn một cú đánh đến bất tỉnh nhân sự.
Đợi khi hắn tỉnh dậy thì bản thân đã bị trói ở một nơi rất xa lạ, giống như căn nhà hoang, không chỉ vậy, thân trên của hắn còn bị lột trần.
Nhìn người con gái đang ăn nho trước mặt mình, hắn nhíu mày hỏi: "Cô là ai, tại sao lại bắt tôi?"
"Từ bây giờ mày chỉ cần trả lời câu hỏi của tao thôi.
Thứ nhất, tại sao mày có hình xăm đó?"
Thập Nhất vừa nói vừa chỉ lên hình xăm cây thánh giá cùng đôi cánh đen gần như che khuất cả vùng ngực của hắn.
Tên đàn ông giống như không có ý định trả lời, Thập Nhất nói tiếp: "Yên tâm, năng lực của mày có là gì thì hiện tại cũng không thể sử dụng được đâu.
Mày muốn trả lời luôn hay đợi được tẩm quất một trận rồi trả lời?"
"Mày cũng là huyết tộc? Vậy tại sao lại hại tao hả? Tao có thù oán gì với mày?"
Thập Nhất bỏ chùm nho ăn dở xuống, đi tới trước mặt hắn, không nói gì đã hạ cẳng chân.
"Tao bảo mày từ giờ không được phép hỏi rồi mà."
Vẫn cứ là bị đánh xong thì mới có thể ngoan ngoan được.
"Hội Sát Nhân?"
Thập Nhất nghe cái tên xong mà muốn phụt luôn cả hạt nho ra.
"Bộ hội này tập hợp hung thủ giết người sao?"
Cô chỉ muốn chế nhạo vậy mà tên đó rất nhanh đã gật đầu rồi: "Phải."
Ặc.
Cũng dễ đoán quá rồi đó!
"Mày cũng biết huyết tộc chúng ta xưa giờ vẫn luôn phải trốn tránh con người như trốn lủi, hút máu xong còn phải xóa đi trí nhớ của bọn chúng.
Trong khi chúng ta mạnh mẽ hơn bọn chúng gấp nghìn lần, con người mới là thức ăn của chúng ta cơ mà! Hội Sát Nhân chính là những huyết tộc muốn chống lại luật lệ này, phải hút máu con người đến chết, phải cho bọn chúng biết được sự tồn tại của chúng ta và mục tiêu lớn nhất chính là thống trị con người."
Thập Nhất tiếp nhận một đống thông tin mới toanh, hóa ra huyết tộc ở trong thế giới này lại có những luật lệ nhằm che giấu sự tồn tại của huyết tộc như vậy.
Chuyện này không hề được đề cập đến trong cốt truyện.
"Hang ổ của hội Sát Nhân này ở đâu? Ta muốn đến đó."
"Ta chỉ là một thành viên cấp thấp thôi, người muốn tham gia hội phải đợi đến 15 hàng tháng, lúc ấy sẽ có một buổi gặp mặt được tổ chức bí mật."
Thông tin thu được quá ít ỏi, cuối cùng Thập Nhất chỉ đành bóp miệng tên đó, bắt hắn nuốt xuống một viên gì đó màu xanh xanh.
"Cô đã cho tôi uống cái gì?"
"Không sao, chỉ là một thứ có thể giết chết huyết tộc như nước thánh hay bạc thôi."
Tên đàn ông hoảng hốt cảm nhận sức nóng đang lan tỏa từ cổ xuống bụng, run rẩy sợ hãi.
Chẳng lẽ sau khi uống máu của cô, hắn cảm thấy thơm ngon khó cưỡng nên muốn biến cô thành thùng máu dự trữ tươi sống luôn?
"Mẹ, sao cổ của mẹ phải băng lại vậy? Mẹ bị thương hả?" Lưu Hoằng lo lắng hỏi, hồi nãy ở bên ngoài Thập Nhất mặc áo khoác nên cậu ta đã không trông thấy.
"Không có gì.
Nói chuyện của mi trước đi." Thập Nhất đổi hướng chú ý sang Lưu Hoằng.
"Cô giáo có phản ánh với ta rằng mi ở trường không chơi với ai, quá khó gần, hỏi ta đủ thứ chuyện về vấn đề tâm sinh lý của mi đấy."
"Con…" Lưu Hoằng bị bất ngờ, có lẽ cậu ta không nghĩ giáo viên ở trường lại quan tâm học sinh đến mức này.
"Con chỉ là không muốn tiếp xúc với bạn học khác thôi mà.
Mẹ cũng bảo con không được gây rắc rối nên con chỉ muốn yên bình học hành thôi.
Mối quan hệ bạn bè vui chơi gì đó là không cần thiết ạ."
Nhìn xem, cái cách nói chuyện này sao có thể là của một đứa trẻ 8 tuổi được chứ?
"Nếu đó cách sống của mi thì ta sẽ không xen vào.
Lần sau ta sẽ lựa lời nói lại với cô giáo."
"Vâng, cảm ơn mẹ.
Mẹ… Tiểu Hoằng đói rồi.
Mẹ nấu cơm được không?"
Lưu Hoằng nghiêng đầu làm nũng, quay trở lại với hình ảnh trẻ thơ của mình.
Cậu nhóc trắng trẻo, đôi mắt to tròn trông đáng yêu vô cùng.
"Lưu Hoằng…"
"Dạ?"
"Mi làm ta hết muốn ăn luôn rồi.
Là nam nhi, đừng có bán manh kiểu đó với ta nữa!".