Thập Nhất đã biết Lưu Hoằng không phải tầm thường nhưng không ngờ đằng sau vẻ ngoài của đứa trẻ baby tám tuổi kia lại là một ông chú tóc tai lồm xồm thế này đây.
Bị vạch trần thân phận, Lưu Hoằng kinh ngạc vô cùng: "Cô đã nhớ ra rồi?"
Thập Nhất không trả lời câu hỏi ấy mà hỏi ngược lại hắn: "Tại sao mi ở đây?"
"Hóa ra ngươi vẫn còn sống!" Cô gái Callio kia đột ngột lên tiếng, ánh mắt cô ta nhìn về phía Lưu Hoằng khẳng định chắc nịch.
"Lưu Hoằng, thị vệ thân cận của nữ vương Maya, đúng chứ?"
Lưu Hoằng có vẻ hoảng hốt khi bị đối phương đọc đúng hoàn toàn thân phận của mình.
Hắn đã quên mất người phụ nữ Callio đó đang ở đây, người có khả năng nhìn thấu nội tâm, đọc được suy nghĩ của người khác chỉ bằng cách nhìn vào mắt họ.
"Sao ngươi lại ở đây? Không phải ngươi đã chết 300 năm trước rồi sao?"
"Callio, cô sống thọ hơn ta tưởng đấy, nhưng không sao, hôm nay ta sẽ giết chết cô."
Người đã nhận ra hắn thì tuyệt đối không thể để sống sót được.
"Nam Di, việc của chúng ta sẽ bàn lại sau, trước tiên phải giết Callio rồi rời khỏi đây đã, đợi đám quản lý cấp cao hơn nhận được tin tức tới đây thì chúng ta sẽ khó thoát."
Nam Di? Lại thêm một nhân vật hoàn toàn mới mà dù Thập Nhất có lật tung hết cả cốt truyện lên cũng không có bất cứ thông tin gì.
[Hệ thống, có phải ngươi đã cắt bớt cốt truyện trước khi đưa cho ta rồi không?]
[Cốt truyện thế giới này chỉ tập trung vào tình yêu của nhân vật nam nữ chính nên sẽ có rất nhiều thông tin về huyết tộc bị ẩn, cô phải tự khám phá thôi.
Này, đừng quên vụ tìm kiếm bảo vật đấy.]
Thập Nhất không giết Callio như Lưu Hoằng nói mà đánh ngất cô ta.
Cô ra lệnh cho hắn: "Vác cô ta lên rồi đi theo ta."
Thấy cô tiến sâu vào bên trong nhà thờ, Lưu Hoằng nghi hoặc hỏi: "Nam Di, cô cũng đến đây để tìm thứ đó sao?"
Thứ đó là thứ gì? Có thể nói thẳng thắn ra luôn không hả? Thập Nhất không biết gì tiếp tục làm lơ không trả lời Lưu Hoằng.
Càng đi vào sâu trong nhà nhờ thì vòng tay của cô càng nóng lên.
Thập Nhất tìm kiếm xung quanh mãi, vẫn chưa tìm thấy cái gọi là bảo vật đâu.
Đang đi, vòng tay bỗng phát ra ánh sáng vàng nhạt, Thập Nhất cúi xuống bên dưới chân mình, đá đá mấy cái, âm thanh khác lạ cho thấy bên dưới sàn nhà này dường như bị rỗng.
Thập Nhất cũng không mệt đi tìm công tắc gì đó, cứ thế dùng chân đá vỡ lớp xi măng cứng như đá, một đường bậc thang nhanh chóng hiện ra.
1
Lưu Hoằng ở phía sau quan sát tất cả chỉ có thể trợn mắt kinh ngạc vì sức mạnh của cô.
Lối đi tối om, không có chút ánh sáng, trong màn đêm, đôi mắt Thập Nhất giống như phát ra những tia sáng xanh nhỏ.
Cuối đường hầm lộ ra chút ánh sáng, một không gian lạ hoắc đập vào mắt cô.
Nơi đây giống như một gian phòng ở lộng lẫy sa hoa của quý tộc thời xa xưa vậy.
Có rất nhiều đồ vật có giá trị, nhưng nổi bật nhất là chiếc quan tài đang nằm sừng sững giữa căn phòng.
Lưu Hoằng vốn còn đang ở phía sau, vội vàng vứt xuống Callio, vượt lên trước mở nắp quan tài kia ra, ánh mắt chứa đầy mong đợi khi trông thấy thứ bên trong thì lập tức tắt đi ánh sáng, giống như vô cùng thất vọng.
Trong quan tài có một bộ váy của phụ nữ cùng một số trang sức.
Ánh mắt Thập Nhất rất nhanh liền chạm tới một sợi dây chuyền, chính xác là viên đá màu đỏ trên mặt dây chuyền.
Đột nhiên sắc mặt Thập Nhất thay đổi… Ngay sau đó là chiếc lưới bạc đột ngột rơi từ trên cao xuống.
Rầm…
Cả người Lưu Hoằng bị Thập Nhất đẩy ngã, tránh khỏi khu vực ảnh hưởng của chiếc lưới kia.
Trong tay cô cũng chính là sợi dây chuyền vừa kịp lấy đi.
Thập Nhất cầm nó trên tay, ánh sáng của viên đá cùng vòng tay đồng loạt phát sáng rực rỡ.
Viên đá này… Cô có thể cảm nhận được một nguồn năng lượng dồi dào vô cùng.
[Tốt lắm, ký chủ, cô đã tìm được nó rồi.]
Thập Nhất có thể nghe ra sự vui sướng từ trong giọng nói của Đại Thần.
Nó thì vui sướng nhưng tình hình nơi này lại không ổn chút nào, cô có thể nghe thấy tiếng bước chân rầm rầm đang xuống đây.
Lưu Hoằng tái mét mặt mày: "Bọn họ tới rồi!"
"Nam Di, chút nữa tôi sẽ tìm cách mở đường cho cô, cô tuyệt đối phải chạy thoát khỏi đây, hiểu chưa?"
Không để Thập Nhất trả lời, một viên đạn bạc đã bay tới, xoẹt qua người cô, ghim vào bức tường phía sau.
Rất nhiều huyết tộc xuất hiện, mỗi người trong bọn chúng đều không phải tay mơ, ai nấy đều đeo mặt nạ không rõ dung mạo.
Người đàn ông đi đầu bỏ qua Thập Nhất, chỉ nhìn tới Lưu Hoằng ở phía sau: "Lưu Hoằng, ngươi thật sự chưa chết."
Lưu Hoằng đứng dậy chạy tới chắn trước mặt Thập Nhất, nắm chặt khẩu súng trong tay, không nói gì, lập tức ra tay, mỗi một phát đạn của hắn đều bách phát bách trúng.
Nhưng một người như hắn làm sao có thể đấu lại đám huyết tộc với rất nhiều năng lực chiến đấu khác.
Chẳng mấy chốc Lưu Hoằng đã bị trúng đạn ở bả vai trái và chân, dù vậy thì hắn vẫn cố gắng đứng vững và che chắn cho người phía sau.
Thập Nhất có thể nhận ra bọn chúng cố tình không nhắm vào các yếu điểm của Lưu Hoằng.
Một tên khác thuấn di đến bên cạnh Lưu Hoằng liền bị Thập Nhất cho ăn dao.
Cô không đứng yên nhìn nữa, chủ động ra tay.
Trong khi Thập Nhất tiến tới đánh trực diện với bọn chúng, Lưu Hoằng ở sau hỗ trợ bắn súng, phối hợp rất nhịp nhàng, chẳng mấy chốc bọn chúng đều đã bị diệt sạch.
Tên huyết tộc cuối cùng bị giết thì Lưu Hoằng mới không gắng gượng nữa, ngã khụy xuống.
"Nam Di, tôi không tự đi được nữa rồi." Lưu Hoằng thở hổn hển với đôi chân chảy đầm đìa máu.
"Cô hãy mau chạy trước đi."
Thập Nhất đi tới, chỉ một thao tác đã vác Lưu Hoằng lên vai, không quên đem theo cả Callio, một mình cô đem hai người bọn họ rời khỏi tầng hầm u tối.
Có lẽ vì bị mất quá nhiều máu nên trước khi về tới được địa điểm an toàn thì Lưu Hoằng đã bất tỉnh nhân sự rồi.
Diện mạo ông chú râu ria của hắn đã thay đổi sang một ông chú sáng sủa bảnh bao hơn chút, có vẻ đây mới là gương mặt thật của Lưu Hoằng.
Ây da… vẫn có chút hoài niệm tiểu bánh bao nhỏ nhắn đáng yêu kia hơn.
Thập Nhất nhốt Callio lại, sau đó dùng dao thường trong bếp rạch lấy hai viên đạn bạc trên người Lưu Hoằng, không có thuốc tê, sự đau đớn đã khiến hắn tỉnh lại rồi lại ngất đi vì quá đau.
Băng bó xong cho Lưu Hoằng, Thập Nhất mới có thời gian nghiên cứu sợi dây chuyền vừa thu thập được.
Cũng như chiếc vòng tay kia, hệ thống không nói cho cô biết nó có tác dụng gì.
Thập Nhất nắm mặt dây chuyền hình viên đá trong lòng bàn tay, cảm nhận nguồn năng lượng dồi dào của nó, đôi mắt cô hiện lên ánh sáng hưng phấn:
"Đồ bổ đây!"
[Ký chủ, cô không thể hấp thụ nó!]
Đại Thần đột ngột online ngăn cản.
[Hừ… Đồ do ta tìm được, ta muốn xài ngươi cản được sao?]
Thập Nhất nói rồi nhắm mắt lại, từ trên người cô bắt đầu hiện ra từng tia khí màu xám mỏng manh, dần dần đậm lên theo thời gian, quần áo và những sợi tóc dường như muốn bay lên, cả người cô bị bao quanh bởi làn khí xám xịt u ám.
Đại Thần hoảng hốt, lập tức khởi động trừng phạt như thường lệ, tiếc là Thập Nhất giống như không hề cảm nhận được đau đớn.
[Chết tiệt! Cô đã làm bằng cách nào?]
[Có trách thì trách ngươi quá xem thường ta, để ta tìm được viên đá Tử Linh U này.
Ngươi không biết nó rất bổ dưỡng với ta ư?]
Đại Thần khóc ròng, không phải nó không biết mà là bởi vì nó quá tự tin với chức năng hình phạt đang nắm trong tay.
1
Còn chưa trừng phạt được mấy lần mà sao lại mất tác dụng rồi? Hức… phải làm sao bây giờ? Đại Thần chỉ có một mình, hoàn toàn không biết phải xử lý ra sao.
Đợi nữ nhân xấu xa kia trở về sẽ lại mắng nó vô dụng mất!
[Thứ đó… Tử Linh U đó là của Từ Chính Quân, nó rất quan trọng với hắn, ta nói thật đấy.]
Dòng khí xám đột ngột biến mất, Thập Nhất mở mắt ra.
[Ý ngươi là Từ Chính Quân hay linh hồn bên trong Từ Chính Quân vậy hả?]
[Cả… cả hai.
Cô sẽ không tranh giành với hắn đâu đúng không?]
[Muốn ta không sử dụng nó cũng được thôi, nói cho ta biết, hắn là ai?].