Xuyên Nhanh Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 337: 337




Đại Thần vừa quay trở lại đã đưa ra một thông báo đường đột như thế. 
Lúc ấy Thập Nhất vẫn đang ngồi bên giường chờ Từ Chính Quân tỉnh lại. 
Khó khăn lắm mới có một chút thông tin về thân phận của hắn, cô tất nhiên không muốn rời đi lúc này.
"Tuổi thọ ở đây của ta còn chưa hết, tại sao phải đi?"
[Bây giờ ta không có nhiều thời gian để giải thích, chuyện này sẽ nói với cô sau.

Chuẩn bị dịch chuyển… 3…]
"Khoan đã… còn hắn-"
Thập Nhất chưa nói hết câu đã nhanh chóng rơi vào trạng thái cứng đờ, chỉ trong chốc lát, thân thể cô gái ngã xuống, không nhắm mắt, bất động như một xác chết.
Sau đó không lâu, bên trong căn nhà gỗ đột ngột hiện lên một thân ảnh xa lạ, nam nhân với bộ y phục trắng, dáng vẻ cổ xưa, tóc tai, y phục lộn xộn, chật vật như vừa lăn lộn ở đâu về.
Trên vai người đó có một chú thỏ ngọc, nó nhanh chóng nhảy lên người Từ Chính Quân đang nằm, bàn chân nhỏ chạm vào ấn đường giữa hai hàng lông mày của hắn.
"Lẹ lên Đại Ngốc, ta đoán mọi người không giữ chân kẻ xâm nhập kia được lâu đâu."
"Biết rồi.

Ta đang cố đây! Mà đã bảo phải gọi ta là Đại Thần!"
Đang nói chuyện, đột nhiên thỏ ngọc bị hất văng ra, may mắn nam nhân kia nhanh tay chụp được nó.
"Có chuyện gì vậy?"
Toàn bộ cơ thể Từ Chính Quân được bao bọc bởi một lớp ánh sáng màu vàng, có vẻ như thứ này đã ngăn cản sự tiếp xúc của người khác đối với hắn.
"Kim Quang đang bảo vệ ngài ấy, cứ thế này ta sẽ không thu hồi được mảnh linh hồn ở trong cơ thể đó!"
Người nam nhân đặt thỏ ngọc xuống đất, lên tiếng: "Để ta thử xem."

"Ngươi không được đâu!"
"Không thử thì sao biết được hay không!"
Hắn nói rồi lập tức đi tới, nhưng rất nhanh cũng bị hất văng đi.
"Ta đã nói là không được rồi mà! Kim quang của ngài ấy có khả năng thanh tẩy cực mạnh, cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi cũng đi tong luôn đấy!"
Người nam nhân không có ý định dừng lại, lần này hắn dùng linh khí bao bọc toàn bộ cơ thể, có vẻ như linh khí đã làm thái độ thù địch của Kim Quang giảm xuống, dù vậy hắn vẫn không thể chạm vào Từ Chính Quân.
"Đại Ngốc, đưa bình chứa hồn đây."
Ngay khi chiếc bình nhỏ được ném vào tay hắn, kim quang giống như nhận ra điều gì, đột ngột không tấn công đối phương nữa, chậm rãi biến mất.
"He he… Ngươi xem, còn không phải bổn công tử ra tay liền xong sao?"
"Ăn may thôi! Đừng có ở đó làm màu nữa!"
Nam nhân nọ đặt hai ngón tay vào ấn đường Từ Chính Quân, một viên sáng tinh khiết từ từ đi ra, tiến vào chiếc bình trong suốt.

Bên trong đều là những chùm ánh sáng nhỏ giống hệt nhau như vậy.
Mà khuôn mặt Từ Chính Quân ngay lập tức trở nên trắng bệch, hơi thở yếu dần, sau đó thì..

không còn phản ứng gì nữa.
"Xong rồi đúng không? Mau đi thôi!"
"Rầm…" Tiếng động lớn vang lên, lại thêm một người khác xuất hiện tại căn nhà chật hẹp này.
"Khốn kiếp! Sao ngươi vào được đây vậy? Còn các sư đệ ta thì sao?"
Người nam nhân vừa xuất hiện từ đầu đến chân chỉ có màu đen, gương mặt sắc lạnh tà khí, ánh mắt nhìn về một người một thỏ bằng thái độ khinh thường: 
"Bọn chúng sao? Chết rồi!"
"Sở Nhất! Đừng để y kích động, đừng vội tin lời y, phải mau chạy trốn trước đi."

Nam nhân áo trắng được gọi là Sở Nhất lập tức quay đầu bỏ chạy.
"Hừ… tất nhiên ta không tin y! Bọn chúng mà dễ chết như thế thì đã không phải sư đệ của ta!" 
"Các ngươi định chạy đi đâu?" Hắc y vẩy tay một cái, luồng cực quang bắn tới, phá nát cả căn nhà.

Ánh sáng ấy xoẹt qua cánh tay Sở Nhất, một vết cắt đỏ đậm lập tức xuất hiện. 
"A… Đau quá đấy tên khốn! Có biết thuốc trị sẹo Tiểu Cửu nhà ta bán đắt lắm không hả? Ngươi cứ chuẩn bị tinh thần bán thân trả tiền bồi thường đi."
Sở Nhất căm phẫn quay đầu giơ ngón giữa với tên hắc y, bị thỏ ngọc bám trên đầu tát mạnh một cái:
"Ngươi có thể ngậm miệng lại tập trung chạy không? Người sắp chết đến nơi là chúng ta đây này!"
"Sư phụ ta đã nói rồi, sức mạnh có thể thua còn khí thế thì không! Cứ phải lên mặt hù dọa trước rồi tính sau!"
Thỏ ngọc cạn lời: Chắc hắn không biết mấy nhân vật gáy sớm gáy to đều sẽ được thiết lập chết sớm trong truyện rồi.1
Một người một thỏ lướt nhanh vào cánh rừng, địa bàn này đã phần nào giúp bọn họ lẫn tránh sự tấn công của đối phương.
Hắc y đứng giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống, lông mày nhíu lại vì không phát hiện thân ảnh trắng kia đâu nữa.
"Trốn ư? Để ta xem các ngươi trốn được đến khi nào?" Y tiếp tục tấn công loạn xạ, cây cối không ngừng đổ rạp xuống. 
Trong khi đó, ở phía sau một hòn đá, Sở Nhất ôm thỏ ngọc trong tay thở hổn hển: "Tại sao y theo chúng ta vào được đây luôn vậy?"
"Tên đó biết rõ ta cũng như phương thức khởi động, việc y vào được đây không có gì lạ cả!"
Rầm… rầm… rầm… Tiếng cây cối, đất đá bị đập vỡ nát bên tai, cả một ngọn núi lớn gần như đã bị tàn phá dưới tay tên đó.
"Y vẫn mạnh không chút thua kém trước đây!"
"Giờ không phải lúc để ngươi khen ngợi kẻ địch đâu.

Đại Ngốc, ngươi bảo ta chỉ cần chạy trốn thôi, vậy rốt cuộc là có cách gì đánh thắng y?"

"Chúng ta không đánh thắng y được!"
"Cái gì?" Hai bàn tay Sở Nhất lập tức siết cổ thỏ ngọc.

"Ngươi giỡn mặt với ta đó hả?"
"Khụ… nghe ta nói xong đã.

Chúng ta đúng là không giết được y, nhưng việc y ngạo mạn bước vào địa phận của ta là sai lầm rồi.

Dù sao nơi này cũng do ta cai quản, vẫn là có những thứ chỉ mình ta có thể làm được."
Đôi mắt hồng của chú thỏ ngọc đột nhiên sáng lên, cùng lúc ấy, bầu trời trong xanh thoáng chốc biến chuyển thành mây đen, sấm chớp đùng đùng.

Từng đợt sét thi nhau đánh lên người nam nhân áo đen kia.
"Sở Nhất! Giúp ta, chút nữa nhất định phải đeo cái này vào cổ y."
"Thứ này…" 
Trong tay người nam nhân xuất hiện một chiếc vòng ngọc màu đen, trông thái độ của hắn thì có vẻ đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy nó.
"Chúng ta không thể giết y nhưng ít nhất phải giam giữ y lại nơi này.

Bây giờ sư phụ ngươi không ở đây, không ai có khả năng giết y cả.

Nếu để hắn đi ra bên ngoài sẽ là đại loạn đấy…"
"Vậy ngươi định…"
"Phải… Một khi linh hồn hắn bị ta khống chế, ta sẽ cố gắng làm điều gì đó để Thập Nhất và ngài ấy có thể hợp lực giết hắn ở các thế giới nhiệm vụ sau đó."
Sở Nhất nắm chắc chiếc vòng trong tay, ánh mắt lộ ra sự quyết tâm: "Hiểu rồi.


Ta sẽ làm được.

Không, ta chắc chắn làm được.

Thân là đại sư huynh mà để người lạ xâm nhập rồi phá nát mọi thứ thì ta còn mặt mũi nào gặp sư phụ khi người trở về nữa!"
Thỏ ngọc chăm chú quan sát thân ảnh trên cao đang bận rộn tránh né sấm sét, thứ này không thể khiến y bị thương, mục đích chỉ nhằm đánh lạc hướng, giúp bọn họ tranh thủ thời điểm tốt nhất để đột kích…
"Ê! Hắc y… Ta ở đây này!"
Thỏ ngọc biến sắc, nhìn tên nào đó đang đứng vẫy chào như mời khách, từ đôi mắt to tròn của nó hiện lên rất rõ mấy chữ: "Không sợ kẻ địch mạnh chỉ sợ đồng đội ngu như bò."1
Cô gái kia rõ ràng thông minh, giảo hoạt bao nhiêu mà sao sư huynh của cô ta lại ngu ngốc đần độn bấy nhiêu vậy hả???
Trong khi nơi này đang xảy ra trận chiến không cân sức và sự bất lực của một chú thỏ ngọc thì ở thế giới khác, Thập Nhất cũng đang bất lực không kém vì những gì đang diễn ra trước mắt.
Sau khi được hệ thống thông báo và dịch chuyển một cách đột ngột, Thập Nhất vừa đến đã đối diện với một dàn mỹ nam trần truồng… thân trên, còn bên dưới chỉ có độc chiếc quần lót mỏng manh.
Mỗi người trong số đó đều đang cố gắng phô ra bộ dáng đẹp nhất cùng ánh mắt tràn đầy tình ý.
"Phương tổng à… cô mau sờ xem, lần trước cô nói thích múi bụng rắn chắc nên tôi đã tập luyện rất cực khổ đó."
"Cả tôi nữa, tôi giảm vòng eo xuống 70 rồi, lần này chắc chắn vừa tròn một vòng ôm của Phương tổng."
Thập Nhất không nói một lời, bắt lấy cánh tay của tên đang đặt trên vai cô.
Rắc…1
"A… đau… đau quá…"
Tên đàn ông nọ bị Thập Nhất bẻ tay rồi vứt ra ngoài.
Những tên đàn ông xung quanh đều đang kinh ngạc đến đờ người vì sự thay đổi đột ngột này.
Thấp Nhất liếc tới bọn chúng, môi mỏng hơi hé cùng giọng điệu lạnh lẽo: "Cút hết ra ngoài."
Đám đàn ông đều trở nên bối rối và khó hiểu, dù vậy không ai dám cãi lệnh cô, lần lượt mặc lại quần áo, cúi chào rồi rời khỏi đó.
Rốt cuộc chỉ còn lại mình Thập Nhất ở trong phòng, cô gọi hệ thống nát cả đầu cũng không có ai hồi đáp.
Đúng là đem con bỏ chợ mà! Không có ký ức hay cốt truyện thì làm nhiệm vụ kiểu gì?.