Xuyên Nhanh Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 352: 352




Ban đêm, có một bóng dáng lặng lẽ mở khóa cửa chỉ bằng một lõi dây thép.

Người đó chuồn lên sân thượng, đi tới vị trí ngồi quen thuộc trên lan can, theo thói quen mò tay vào túi quần nhưng lại phát hiện không có gì bên trong cả.
"Phải rồi… đã nói từ nay không hút thuốc nữa.

Haizz."
Tiếng thở dài khe khẽ, Quách Tần ngẩng đầu nhìn lên bầu trời rộng lớn, khoảng cách này khiến người ta có cảm giác thật gần với thiên hà, những dải sao trải dài xinh đẹp lấp lánh phản chiếu trong đôi mắt, rất đẹp nhưng lại có chút gì đó u buồn…
Trong không gian yên ắng ấy, có một giọng nói vang lên thật khẽ: "Phương Khả Mạn, tôi nhớ cô…"
Những ngọn tóc bay bay theo gió phần nào che đi cảm xúc trên gương mặt, nhưng giọng nói ấy vẫn thể hiện rất rõ nỗi nhớ nhung của Quách Tần.

Rốt cuộc thì cảm xúc chân thật vẫn là thứ không dễ chối bỏ chút nào.
Có lẽ bởi vì trái tim này đã lạnh lẽo quá lâu nên chỉ cần một chút hơi ấm như thế cũng khiến nó rung động.

Hắn tự hỏi hơi ấm ấy có thể ở bên hắn bao lâu, hoặc là… nếu cô phát hiện phía sau trái tim đỏ thắm đẹp đẽ ấy chỉ đang che giấu tâm tư đen tối và xấu xa… cô có còn muốn ở lại bên hắn?
"Phương Khả Mạn…"

Trong lúc Quách Tần khe khẽ gọi tên cô gái, không ngừng lặp đi lặp lại hành động ngốc nghếch ấy, có bóng người chậm rãi xuất hiện từ phía sau.
Một vòng tay ấm áp đột ngột ập tới khiến chàng trai giật mình nhẹ nhưng mùi hương và cả cảm giác quen thuộc kia lại nhanh chóng khiến khóe môi Quách Tần cong lên. 
Hắn lập tức xoay người nhìn cô gái vừa đến: "Phương tổng, tôi rất vui vì cái ôm đầy bất ngờ này của cô, tôi hy vọng cô sẽ không sử dụng nó với bất kỳ thực tập sinh nào khác."
"Tôi cũng không hy vọng cậu chấp nhận sự tiếp cận của người khác, ngoại trừ tôi."
Hai tay Thập Nhất đang nắm giữ vòng eo của Quách Tần, bàn tay bên hông bắt đầu di chuyển nhè nhẹ.
Hành vi táo bạo ấy khiến Quách Tần không khỏi ngạc nhiên, bởi vì đây dường như là lần đầu tiên cô chủ động tiếp xúc thân mật với hắn.
Hắn cong môi cười cười: "Phương tổng cũng chẳng phải người yêu tôi nên đâu có lý do gì để tôi phải nghe lời cô, tôi thân cận với ai… đều là quyền tự do của tôi." 
"Tôi là sếp cậu."
"A… Vậy nghĩa là Phương tổng đang quấy rối tình dục nhân viên đó."
"Quấy rối chỉ xảy ra khi một trong hai không tình nguyện.

Còn cậu… nhìn xem có chỗ nào thể hiện sự phản kháng không?"
Quách Tần có phần đuối lý trước miệng lưỡi của cô gái này.
Hắn hừ lạnh: "Dù sao tôi cũng không đồng ý mối quan hệ sếp - nhân viên mập mờ kiểu này đâu.

Hay là Phương tổng thích cảm giác cùng một lúc nuôi nhiều con cá."
"Tôi không nuôi cá.

Nhưng tôi có thể nuôi cậu." 
Cô gái này ăn gian quá rồi đấy! Nếu không định nói thích hắn thì lẽ ra… đừng nên thả thính bằng gương mặt nghiêm túc như vậy.
Quách Tần cụp mắt, che đi sự bối rối, nếu cứ tiếp tục ảo tưởng những điều tốt đẹp, đợi khi tỉnh lại, có thể hắn sẽ không chịu nổi hiện thực tàn khốc.
Quách Tần còn đang bận rộn não nề thì cơ thể đột nhiên truyền đến cảm giác khác lạ, như có dòng điện xoẹt qua, bất giác run nhẹ.

Không biết từ lúc nào bàn tay cô gái đã và đang đặt lên lưng dưới(*) nguy hiểm của hắn, to gan vuốt ve.
Nhẫn nhịn cảm giác ngứa ngáy, Quách Tần rất không cam tâm bị thất thế trước mặt cô, trực tiếp vòng tay qua cổ đối phương.
Hắn ngồi trên lan can một mét, so với Thập Nhất đang đứng không chênh lệch bao nhiêu, mặt đối mặt.
"Phương tổng, nếu cô cứ tiếp tục kích thích tôi thế này thì chuyện lớn hơn sẽ xảy ra đó."

"Tôi cũng muốn biết chuyện lớn trong miệng cậu có thể to đến mức nào."
Khiêu khích trắng trợn! Hắn còn không hành động thì không phải đàn ông!
Quách Tần lập tức nghiêng đầu qua, môi hắn đè ép lên môi cô, chậm rãi ma sát, xúc cảm mềm mại hệt như mong đợi.

Hắn hoàn toàn đắm chìm vào nụ hôn, gặm nhấm không biết chán. 
Nhịp độ  ngày một tăng cao khi chiếc lưỡi cạy mở, tiến vào càn quét bên trong, khám phá mọi nơi, không bỏ qua dù chỉ một chút.

Cả người hắn gần như đè ép lên đối phương, nếu như không phải là Thập Nhất, có lẽ cả hai đều ngã nhào xuống đất rồi.
Cơ hàm Thập Nhất đã có chút mỏi nhưng nụ hôn cuồng nhiệt kia vẫn không có dấu hiệu muốn dừng lại, Quách Tần ngày càng táo bạo hơn, bàn tay bắt đầu không an phận, mò mẫm cơ thể cô qua lớp vải mỏng.
Dường như con thú hoang ẩn giấu bên trong tên đàn ông này vừa được thả ra chỉ bằng một nụ hôn.

Trước khi mọi chuyện đi quá xa, Thập Nhất phải tách khỏi hắn.
Ngay khi thấy cô gái có động tĩnh rút lui, hai chân Quách Tần lập tức quắp chéo sau lưng, giữ cô lại.

Còn tay hắn đã thành công mở ra một cúc áo trên người cô, lấp ló bộ ngực đẹp đẽ đang được ôm trọn trong chiếc áo con màu đen.
Tên khùng này! Hắn tưởng bọn họ đang ở khách sạn đấy à!
Nếu không phải vì Quách Tần đang ngồi trên lan can tầng mười thì cô thật sự muốn đẩy hắn một phát xuống dưới luôn cho rồi.
Thập Nhất đưa tay lên, định dùng sức mạnh để buộc hắn phải dừng tay nhưng bất giác không biết nhớ đến điều gì, bàn tay cô chậm rãi thu về, đổi thành ôm cả người đàn ông lên.
Nhận ra bản thân đang được di chuyển, Quách Tần rốt cuộc cũng chịu dừng lại nụ hôn, hơi thở nặng nề của hắn không ngừng thổi vào sườn cổ Thập Nhất.
Không quan tâm xem mình đi đâu, hay cả việc bản thân đang được bế trong tư thế rất ngại ngùng, đôi mắt như phủ thêm sương kia đã hoàn toàn chìm vào mê tình, Quách Tần liếm láp, cắn mút cần cổ cô gái, những dấu vết mờ ám dần dần xuất hiện.

Đêm đã khuya, trên hành lang chỉ có ánh đèn vàng nho nhỏ.

Thập Nhất từng bước ôm người đến phòng nghỉ, cả quá trình ấy, tên đàn ông này vẫn không ngừng đốt lửa trên người cô.
Lúc bọn họ nằm xuống giường, Thập Nhất lập tức lấy lại chủ quyền, cô giữ hai cánh tay hư hỏng lại, từ trên cao nhìn xuống, hỏi hắn: "Muốn làm sao?"
"Tất nhiên muốn."
Thân thể hắn cực kỳ dẻo dai, không cần tay vẫn có thể vươn người hôn lên cổ cô, đi dọc xuống vùng ngực lấp ló chưa hoàn toàn cởi ra.
Tiếng mút gợi cảm khe khẽ vang lên, một dấu vết đỏ đậm tiếp tục xuất hiện ngay phía trên ngực trái.
Chỉ chừng đó vẫn chưa đủ để hắn cảm thấy thỏa mãn, Quách Tần giống như làm nũng, ở bên người cô không ngừng thủ thỉ: 
"Tôi muốn toàn bộ cơ thể em đều có dấu vết của tôi cơ.

Phương tổng, lần đầu của tôi trao cho em, dù thế nào em cũng không thiệt mà."
Đôi môi chàng trai đã đỏ ửng sau một hồi quậy phá, ánh mắt mơ màng diễm lệ, mang theo tà mị nguy hiểm cùng quyến rũ khó cưỡng.
Chết tiệt thật đấy! Cứ thế này thì bảo cô nhịn thế méo nào được!
(*)lưng dưới: xương cụt, điểm nhạy cảm trên cơ thể nam giới.