Đại sư huynh Sở Nhất này đúng là không phụ sự kỳ vọng của cô. Vừa bước chân vào casino lớn nhất trong thành phố, Thập Nhất đã nghe người ta đồn ầm về một tên thiếu gia ngu ngốc nhiều tiền nào đó.
Đi đến khu vực đánh bài, quả nhiên thấy ngay người đàn ông duy nhất có bộ tóc dài.
Sự xuất hiện của cô khiến Sở Nhất giật mình lắp bắp: "Đệ… đệ đến đây làm gì?"
Hắn vừa nói vừa ôm đống tiền ít ỏi còn lại trên bàn như sợ bị cướp mất.
"Ra đây nói chuyện."
"Ế… tại sao? Đệ đã nói sẽ không xen vào việc ta dùng tiền làm gì mà."
Thập Nhất kéo người đến phòng riêng, vứt hắn xuống ghế salon.
"Thua bao nhiêu tiền rồi?"
"Đánh bạc vốn dĩ lúc ăn lúc thua mà. Đệ yên tâm, chỉ cần một trận thắng lớn thôi là ta có thể trả lại cả vốn lẫn lời cho đệ luôn."
"Trước giờ huynh mượn tiền đi đánh bài có bao giờ trả được chưa?"
"Có mà!"
Phải rồi. Trả hôm nay xong hôm sau lại mượn số tiền gấp bội. Cô cũng không nhớ mình đã bao nhiêu lần trông thấy Sở Nhất bị rượt đuổi bởi đám chủ nợ nữa.
"Bỏ đi. Ta không quản chuyện chơi bời của huynh. Ta tới đây chỉ để hỏi huynh về một người thôi…"
Thập Nhất nhanh chóng nói vào vấn đề chính. Khi nghe thấy cái tên được cô đề cập, thái độ Sở Nhất khá ngạc nhiên.
"Trước đây đệ từng quản lý Thập Tử Ngục mà lại không biết người này sao? Hắn là một nhân vật vô cùng nổi tiếng đấy."
"Thường Quân là tên đại hung thần từng mở cửa Thập Tử Ngục, thả toàn bộ tội nhân quậy phá khắp nơi khiến hàng vạn sinh linh chết oan."
Nghe đến đây, rốt cuộc Thập Nhất cũng nhớ ra Thường Quân là thần thánh phương nào. Cô đã từng đọc qua về hắn nhưng không quá chú ý tên tuổi. Trong sử sách có ghi chép lại, năm đó Thần Điện phải hy sinh rất nhiều người mới có thể bắt hết tội nhân của Thập Tử Ngục, còn Thường Quân bởi vì tội nghiệt nặng nề, phải chịu hình phạt hồn siêu phách tán, mãi mãi cũng không thể hồi sinh hay đi vào luân hồi.
"Sao đệ lại đột nhiên hỏi về hắn thế?"
"Không có gì. Chơi tiếp đi."
Thập Nhất vứt Đại sư huynh lại trong casino, một mình đi ra bên ngoài, những thông tin đó khiến cô không khỏi bận tâm về thân phận thật của "Hắn".
"Hắn" mà cô biết mặc dù có một mặt tính cách cực đoan nhưng hoàn toàn không giống tên đại ác ma khát máu giống như sử sách ghi chép. Một ác ma lại có khả năng thanh tẩy Tử Linh U không phải quá ngược đời sao?
Thập Nhất đang mải mê suy nghĩ thì đột nhiên dừng lại bước chân, biểu cảm vô cùng bất thường. Cô vội vàng cầm điện thoại ra gọi cho ai đó, bên tai chỉ vang lên những hồi chuông vô tận.
Cô tiếp tục bấm gọi cho một người khác: "Âu lão gia, Quách Tần có đang công ty không?"
"Hôm nay nó về từ sớm vì có cuộc hẹn quan trọng với cô rồi mà. Cô vẫn chưa gặp nó à?"
Xảy ra chuyện rồi!
Trên bàn cá cược, Sở Nhất còn đang chờ đối phương lật ra con bài cuối cùng thì đột ngột bị nắm cổ áo lôi đi.
"A… Sao đệ lại phá rối ta nữa vậy? Vốn dĩ ta đang trên đà thắng mà! Híc…"
"Thắng bao nhiêu chút nữa ta đền gấp đôi cho huynh. Bây giờ ta cần huynh đưa ta đi giết người."
"Hả? Giết người?"
Dưới sự trợ giúp của Đại sư huynh, Thập Nhất trong nháy mắt đã xuất hiện phía trước một căn nhà hoang vu.
Cô cảm nhận được khí tức của Quách Tần ở trong ngôi nhà kia nên hiện tại hắn vẫn được an toàn. Đang định cất bước vào trong thì đôi chân trở nên nặng nề.
Là Sở Nhất sống chết ôm chân Thập Nhất ngăn cản: "Đệ ngàn lần không được giết người vô tội đâu, chúng ta từ từ giải quyết được không?"
"Nếu vậy thì đáng lẽ huynh đừng có vì mấy đồng tiền mà đem ta đến đây. Giờ ở đấy ra vẻ cái gì hả?"
"Ta là vì sự an toàn của Đệ tức, liên quan gì tiền bạc ở đây!"
"Buông tay ra huynh sẽ có 10 vạn."
Ngay tắp lự, Sở Nhất buông tay, đứng lên cúi người nhường đường cho cô như một đại tổng đang quản mở đường cho nhà vua:
"Dù sao cũng không nên giết người, đệ đánh gần chết thôi được rồi."
"Chút nữa ta đánh người, có gì huynh bảo vệ Quách Tần, nếu hắn bị thương thì lập tức trị thương cho hắn. Rõ chưa?"
"À, chuyện này…"
"10 vạn."
"Tất nhiên là được rồi! Thân làm sư huynh, dĩ nhiên ta phải lo lắng cho sức khỏe của Đệ tức. He he…"
Đừng ai nói tên này là đại sư huynh của cô. Quá mất mặt!
Không gian xung quanh im ắng hơn Thập Nhất nghĩ rất nhiều, cô từng bước tiến về căn nhà, khi đã đứng ngay bên ngoài cánh cửa, một âm thanh súng nổ bỗng vang lên thật lớn.
Cánh cửa đồng thời bị đạp đổ, hình ảnh phía trước nhanh chóng đập vào mắt hai người. Quách Tần đang đứng trong vầng ánh sáng, không chút xây xát, trên đất có mấy tên đàn ông không rõ sống chết, còn đối diện hắn là người phụ nữ run rẩy nắm khẩu súng trong tay.
"Đồ quái vật! Đừng tiến lại đây!"
"Quái vật?" Đôi môi mỏng kia khẽ hé mở, Quách Tần giống như chế nhạo đối phương. Chỉ thấy hắn giơ tay lên, khẩu súng trên tay người phụ nữ tức khắc nổ tung thành cát bụi.
Thập Nhất nhận ra đối phương là mẹ của Âu Dương Liệt, Tư Mã Xuân. Sự hiện diện của cô nhanh chóng thu hút sự chú ý của bà ta.
"Phương Khả Mạn! Là mày đã hãm hại con trai tao! Là bọn mày đã cướp tất cả mọi thứ của Liệt. Hôm nay bọn mày đừng hòng sống rời khỏi đây."
Tư Mã Xuân lấy ra một nút điều khiển gì đó từ trong túi, bà ta chưa kịp ấn nút thì đã bị khí xám bao lấy, gương mặt méo mó giống như bị ai siết cổ rồi ngã quỵ xuống, bất tỉnh.
Thật là… nhân vật phụ lên sàn, một chút kịch tích cũng không có nữa.
Ánh mắt Quách Tần di chuyển từ người phụ nữ sang Thập Nhất, khoảnh khắc ấy, cô nhận ra người đàn ông trước mặt hoàn toàn khác biệt và xa lạ.
"Các ngươi cũng muốn đến giết ta?"
"Không. Ta tới cứu ngươi."
"Ngươi quen ta?"
"Ngươi là Thường Quân đúng không?"
Thập Nhất bình tĩnh đáp lại trong khi Đại sư huynh đã ngoác miệng đến muốn rớt cả hàm xuống đất. Người mà sư đệ nói đến không phải người hắn đang nghĩ đâu đúng không?
"Ta đúng là Thường Quân, nhưng hình như ta không quen ngươi."
Nhận được lời khẳng định từ đối phương, Thập Nhất liền cất bước đi tới, tuy nhiên, có một lực cản nhanh chóng đánh bật cô trở ra. Khi cô lần nữa muốn thử lại thì cánh tay đã bị người bên cạnh giữ chặt.
"Đệ bị ngốc rồi phải không? Đó là Thường Quân, là đại hung thần tàn bạo nhất lịch sử đấy!"
"Chẳng liên quan hắn là ai, ta chỉ biết hắn là người của ta."
"Đừng làm chuyện liều lĩnh! Trông hắn bây giờ rõ ràng còn không nhận ra đệ nữa!"
Trong khi hai người giằng co, hào quang bao quanh Quách Tần đang dần dần thu lại. Từ không trung đột ngột hiện lên thân ảnh một chú thỏ.
Ánh mắt "Hắn" ngay lập tức tập trung vào nó.
"Đại Thần…?"
Nghe được âm thanh quen thuộc, đôi mắt đỏ như ngọc của Đại Thần lập tức rơm rớm nước mắt.
"Chủ nhân… rốt cuộc người đã lấy lại ý thức rồi."
Hào quang nhanh chóng rút đi, thời điểm ánh sáng hoàn toàn biến mất cũng là lúc thân người Quách Tần ngã xuống.
"Chủ nhân!"
Thập Nhất vừa kịp tiến tới, đón lấy Quách Tần, gương mặt hắn nhợt nhạt không chút sức sống, hơi thở mỏng manh vô cùng.
"Chủ nhân bị làm sao vậy? Không phải ngài ấy đã được thức tỉnh rồi sao?" Đại Thần lo lắng đến phát khóc.
Còn một người khác cũng lo lắng không kém là Sở Nhất, nhưng vấn đề hoàn toàn khác biệt.
"Nhất Ca! Đệ là chủ thần tương lai, tuyệt đối không thể dính vào tên đại ác ma này!"
Sở Nhất vừa dứt lời, một ánh nhìn sắc nhọn từ bên cạnh phóng tới.
"Tên nam nhân thối tha kia, ngươi dám nói ai là tên đại ác ma hả? Có tin chủ nhân ta dùng một ngón tay cũng có thể giết chết ngươi không?"
"Hừ… tin chứ. Hắn chẳng phải là hung thần Thường Quân sao? Nhất định có thể giết chết bọn ta dễ dàng rồi."
Giọng điệu chế giễu của đối phương làm Đại Thần tức muốn chết, nó phóng tới ngoạm lấy cánh tay Sở Nhất, liều mạng cắn xuống.
Trong khi đó Thập Nhất đã bế Quách Tần lên, đối diện với ánh mắt săm soi của Đại sư huynh, cô bình thản đáp lại:
"Ta chưa bao giờ nói mình sẽ làm Chủ Thần gì đó, tất cả đều là mọi người tự gán lên trách nhiệm ấy cho ta. Đại sư huynh, có vẻ huynh đã quên rằng chính bản thân ta cũng chẳng khác gì một ác ma."
Sở Nhất sửng sốt đứng bất động ở đó, mặc cho cô gái đem người lướt đi qua. Trên bàn tay đang bị tấn công đã thấp thoáng chảy máu, vậy mà hắn vẫn không có ý định phản kháng.
Cảm nhận được vị máu tanh Đại Thần mới hoảng hốt buông ra, trong đôi mắt thoáng qua một tia áy náy, dù vậy nó vẫn hùng hồn tuyên bố: "Lần sau còn dám nói xấu chủ nhân của ta, ta sẽ cắn chết ngươi."