Cảm giác tự tay giao người mình yêu cho người đàn ông khác là cảm giác ra sao hôm nay Thần Vũ đã được tự mình trải nghiệm. Ngày lúc này, ở trên lễ đường đám cưới, đối diện với anh chính là Quách Tần trong bộ lễ phục chú rể.
Thần Vũ bày ra dáng vẻ của một trưởng bối, từ tốn dặn dò: "Cậu chắc chắn phải làm Khả Mạn hạnh phúc đấy. Nếu dám làm em ấy rơi nước mắt, tôi… tuyệt đối không bỏ qua cho cậu."
Nhận lấy bàn tay cô dâu xinh đẹp của mình, trong mắt Quách Tần chất chứa yêu thương và sự kiên định: "Không cần đến anh thì tự tôi cũng không sẽ không tha cho chính mình."
Hoàn thành nghĩa vụ của một người anh trai, Thần Vũ quay người rời xa khung cảnh tràn ngập hạnh phúc ấy. Khi tiếng ồn ào náo nhiệt bên tai đã gần như biến mất, đôi chân anh giống như chẳng còn chút sức lực, phải dựa vào bức tường để chống đỡ.
Quả nhiên, dù bản thân đã thật sự buông tay thì trong lòng anh vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu, đau lòng.
"Tiền bối Thần Vũ, sao anh lại ở ngoài này?"
Nghe thấy có tiếng gọi, Thần Vũ không còn cách nào khác là thu lại dáng vẻ thảm hại của bản thân, bày ra nụ cười quen thuộc trên môi:
"Đoàn Ân, là cậu à?"
"Vâng. Em đến dự lễ cưới của Quách đại ca, hình như em đến hơi muộn quá rồi."
"Mau vào trong đi. Cậu tranh thủ chạy show xong liền tới đây là đã thể hiện đủ tình cảm với hai người họ rồi."
"Vâng. Nhưng mà… tiền bối trông không khỏe lắm. Có cần em giúp gì không ạ?"
Cùng lúc, bàn tay đối phương đã đặt lên trán Thần Vũ trước khi anh kịp phản ứng.
Đoàn Ân từng nằm trong team do Thần Vũ làm cố vấn trong chương trình Who is winner, coi như có chút quen biết thì cũng chưa thể tới mức độ thân thiết như này được.
Anh vội vàng tránh khỏi cánh tay khiến cậu ta không khỏi lúng túng.
"A… tiền bối. Em xin lỗi nếu đã làm anh không thoải mái. Em… em chỉ lo lắng cho tiền bối thôi ạ."
"Không sao. Cảm ơn cậu. Tôi hơi mệt nên sẽ đi nghỉ ngơi một chút."
Thần Vũ giữ thái độ lịch sự rồi một mình rời khỏi hội trường đám cưới dù buổi lễ vẫn còn đang diễn ra.
Hôm nay anh đã làm xong việc mình cần làm, tuy đau đớn nhưng anh không hối hận, ít nhất là anh đã không học theo cách thức chạy trốn như Lã Phong.
Có lẽ hiện tại chỉ còn duy nhất một việc mà anh phải đối mặt nữa thôi… chính là người đó, người từng là nỗi căm ghét và cũng là nỗi sợ hãi của anh, Âu Dương Liệt.
Kể từ sau lần trở về từ khách sạn ấy, Thần Vũ vẫn chưa hề gặp lại Âu Dương Liệt, kể cả lúc hắn gặp tai nạn hay nhận phán quyết của tòa án. Vậy nên khi trông thấy bộ dạng Âu Dương Liệt khó khăn lết từng bước vào phòng thăm nuôi, Thần Vũ không thể kìm nổi kinh ngạc.
Chẳng biết là xui xẻo hay may mắn khi mà tứ chi của Âu Dương Liệt đột ngột có chiều hướng hồi phục trước khi lãnh án tù, khiến hắn mất đi cơ hội tha bổng hay tại ngoại. Mặc dù bây giờ có thể đi lại nhưng trông hắn chẳng còn ra hình người nữa rồi. Không chỉ tay chân dị tật mà khuôn mặt hắn cũng có không ít vết bầm tím. Xem ra cuộc sống trong tù chẳng hề dễ dàng chút nào.
"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, Thần Vũ, nếu biết người đến thăm là cậu tôi đã chẳng ở đây."
Dù mang bộ dạng khốn đốn thì Âu Dương Liệt vẫn nở nụ cười với Thần Vũ.
"Tôi cũng chẳng muốn đến gặp cậu đâu, Âu Dương Liệt. Nếu có thể, tôi mong rằng cả đời này không cần gặp lại cậu nữa. Cậu biết chuyện mẹ cậu đã cố gắng trả thù Khả Mạn, Quách Tần đúng không?"
"Cậu nghĩ tôi ở trong này xúi giục bà ấy nên tới chửi mắng cho hả giận sao?"
Ánh mắt Thần Vũ nhìn hắn lúc này chỉ có căm hận, một chút thương xót gì đó cũng không có.
"Cậu thật sự hết thuốc chữa rồi!"
"Một người hại tôi thành tàn phế, một người cướp lấy vị trí của tôi, thử nói xem tôi không trả thù họ thì trả thù ai bây giờ?"
"Tất cả đều là do cậu tự chuốc lấy! Âu Dương Liệt, cậu mới là người ra tay với Quách Tần trước, muốn phá hủy Tinh Hoa, phá hủy cuộc sống của chúng tôi vậy mà bây giờ lại mở miệng ra vẻ bản thân là nạn nhân. Cậu quả nhiên vẫn khiến người ta ghê tởm như vậy."
"Tôi ghê tởm?" Giọng điệu Âu Dương Liệt nồng đậm trào phùng, hắn nhìn Thần Vũ bằng con mắt nhạo báng: "Vậy mà người thanh cao như cậu lại phải tới cầu xin người ghê tởm như tôi đây, leo lên giường tôi, để tôi đè cậu… Chắc cậu vẫn chưa quên đêm đó đâu nhỉ?"
Những câu nói ấy đã làm Thần Vũ nổi sóng, dù giận giữ anh vẫn ngồi đó, nắm chặt tay kiềm chế.
"Phải. Đó chính là nỗi ô nhục, cũng là việc khiến tôi hối hận nhất đời này! Chỉ cần nghĩ tới việc bản thân từng bị bàn tay dơ bẩn đó chạm vào tôi đã cảm thấy buồn nôn, cơ thể như có hàng vạn con sâu đang chạy trên người, nhơ nhớp và đáng khinh."
Theo lời nói của Thần Vũ, gương mặt Âu Dương Liệt ngày càng đen thui.
"Âu Dương Liệt, đó chính là cảm giác duy nhất mà cậu đem lại cho tôi. Thật sự thì tôi còn phải cảm ơn cậu vì hôm đó đã để tôi uống rượu, vì ít nhất tôi cũng không nhớ được cái kí ức ghê tởm ấy."
"Rầm…"
"Khốn kiếp! Mày nói dối! Mày không thể nào quên được! Mày nhất định nhớ đêm ấy là mày khóc nức nở cầu xin dưới thân tao. Phương Thần Vũ! Dù mày có phủ nhận bao nhiêu thì mày cũng là người của tao! Mày đã là người của Âu Dương Liệt tao rồi!"
Thần Vũ lãnh đạm ngồi đó, nhìn người đàn ông đang nổi điên bên kia mặt kính, gương mặt hắn biến dạng, trông vô cùng đáng sợ vậy nhưng anh lúc này lại chẳng hề cảm thấy sợ hắn dù chỉ một chút.
"Không. Tao không nhớ gì cả, một chút cũng không! Đối với tao mày mãi mãi chỉ là một tên điên cuồng biến thái thất bại. Tình yêu luôn treo bên miệng mày thực chất chỉ là ám ảnh sở hữu, tham vọng chiến thắng ích kỷ của mày mà thôi. Âu Dương Liệt, đừng nói là bộ dạng bây giờ, dù mày có là ông trời, tao cũng mãi mãi, mãi mãi khinh thường tình yêu của mày. Bởi vì người như mày hoàn toàn không hiểu tình yêu là gì."
Thần Vũ nói xong những gì cần nói liền đứng dậy, bỏ lại bóng người đàn ông đang giãy dụa dưới sự chế ngự của đồng chí cảnh sát.
Chà đạp lên tình yêu hắn trân trọng suốt bao nhiêu năm qua là sự trả thù Thần Vũ dành cho Âu Dương Liệt, cũng là kết thúc cuối cùng dành cho mối quan hệ dây dưa này. Anh sẽ không bao giờ gặp lại hay nghĩ về hắn nữa mà chỉ bước tiếp về phía trước thôi.
"Không đúng! Tại sao? Tại sao cậu không nhớ gì? Tại sao? Tại sao ngay cả cậu cũng không nhớ gì vào đêm hôm đó?"
Tiếng la hét vô nghĩa của Âu Dương Liệt vang vọng khắp nơi, lọt vào tai của những người đang ngồi ngay phòng thăm nuôi kề sát bên cạnh.
"Cách âm ở đây không tốt lắm nhỉ?"
Quách Tần bất ngờ xuất hiện tại phòng giam và càng bất ngờ hơn khi ngồi đối diện hắn lúc này chính là Tào Gia Lâm.
"Chịu thôi. Ở đây là phòng thăm nuôi, người ta chắc chắn không cần một phòng bảo đảm bí mật tuyệt đối."
Mặc dù mang trên người bộ đồng phục phạm nhân thì Tào Gia Lâm vẫn cứ mang dáng vẻ điềm tĩnh như cũ.
Quách Tần chống cằm nhìn anh ta, đôi mắt mang theo vài phần thưởng thức: "Nếu như anh không nhất quyết bám lấy tên đó thì tôi có thể đưa anh về sử dụng đấy."
"Quách tổng không cần nói đùa. Nếu tôi thật sự ở bên cạnh thì cậu định giải thích với Phương Khả Mạn thế nào?"
"Ha ha… Bởi vì anh thông minh như vậy nên tôi mới càng tiếc nuối không có một nhân tài như anh hỗ trợ đấy."
Giọng điệu Quách Tần ngả ngớn, bông đùa và thiếu chín chắn nhưng Tào Gia Lâm chỉ nhìn thấy một đôi mắt thâm sâu khó dò, một đôi mắt tràn ngập nguy hiểm trái ngược với gương mặt non nớt kia.
Giống hệt như cái ngày hắn ta tìm đến anh, ngay khi bộ trưởng Tư Mã Hồ và bè lũ nhận phát quyết của tòa án, một tập tài liệu về những hành vi bọn họ đã làm trong quá khứ với viện trưởng trại mồ côi, Ngô Ưng, Quách Tần hay con trai Phương Chí Đình, mọi bằng chứng đều vô cùng đầy đủ và chi tiết.
"Tào Gia Lâm, anh muốn chết cùng Âu Dương Liệt hay để tôi cho anh một cơ hội hoàn toàn độc chiếm hắn?"
Nói sao đây… người con trai của khi ấy hoàn toàn khác một Quách Tần ngu ngốc bị bọn họ kiểm soát suốt nhiều năm. Hắn là con rắn hổ mang ẩn mình dưới cát rồi lặng lẽ cho người ta một phát chí mạng ngay thời điểm không ngờ nhất.
"Tôi không nghĩ cậu cần một phụ tá nào khác ngoài bản thân cậu đâu. Tính cả Phương Khả Mạn, cậu là người thứ hai mà tôi chẳng thể nhìn thấu."
Nghe nhắc đến cô gái của mình, Quách Tần cong môi mỉm cười: "Cũng phải nhỉ. Tôi đoán chúng tôi là người duy nhất có thể nhìn thấu đối phương."