Nguyên chủ Hạ An Di dù sao cũng là đại tiểu thư Hạ gia, chỉ cần một cuộc gọi điện cho người tài xế thì quần áo hay là máy sấy tóc đều có mặt ngay sau đó.
"Tiểu thư, cô còn cần gì nữa không?"
"Cảm ơn chú.
Chừng này là đủ rồi."
Thập Nhất mang bộ đồ mới mua đến cho nữ chính, trước khi đưa nó còn cẩn thận xé chiếc mạc có ghi giá tiền ra.
Nữ chính đã tắm xong nên bây giờ còn đang sấy tóc.
"An Di, cảm ơn cậu nhiều nha.
Bộ đồ này bao nhiều thế? Để tớ trả lại tiền cho cậu."
Thập Nhất nói một con số thậm chí còn không bằng số lẻ của nó nữa rồi nhận lấy tờ tiền nữ chính đưa cho.
Cả hai người đều kịp trở về lớp học trước lúc giảng viên bước vào.
Nhìn bộ dáng sạch sẽ, bình thường của Tâm Đan, đám nữ sinh nào đó âm thầm cụt hứng và thất vọng.
Khi tiết học đã kết thúc và mọi người đều đang ra về, Thập Nhất đến trước mặt một đám con gái và chặn bọn họ lại.
"Đợi chút đi."
"Hạ An Di, mày muốn gì đây?"
Trên tay Thập Nhất cầm chai nước ngọt đã mở sẵn nắp, cô đưa nó lên trước mặt Tâm Đan đang đứng bên cạnh mình:
"Cho cậu tạt lại cô ta."
Cô gái đang ngồi trước hai người tên là Ngô Nhã Kỳ, con gái của hiệu trưởng trường đại học này, cũng là người ném chai nước ngọt vào Tâm Đan.
Ngô Nhã Kỳ đứng dậy khoanh tay với thái độ hống hách:
"An Di, Tâm Đan, hai người muốn bị đuổi học thì cứ thử động vào tôi xem nào."
Thập Nhất không hề quan tâm đến lời đe dọa của cô ta, chỉ nhìn nữ chính đang hoang mang về lời đề nghị của cô:
"Đối với người bắt nạt mình, càng im lặng, nhường nhịn thì họ lại càng lấn tới."
"Nhưng nếu cậu không có thực lực, không có chỗ dựa mà dám chống lại thì chỉ càng rước thêm đau khổ.
Vì vậy hành động nhẫn nhịn trước giờ của cậu là đúng đắn."
Nghe xong thuyết giảng của Thập Nhất thì nữ chính càng hoang mang thêm, cậu ấy đây là bảo cô tạt hay không tạt hả?
"Còn từ bây giờ, Tâm Đan cậu có Hạ An Di làm chỗ dựa.
Không cần phải sợ, không ai đuổi học được cậu.
Tạt đi."
Dưới giọng nói từ tốn và ánh mắt bình tĩnh của cô gái, ánh mắt cho thấy sự tin tưởng và bảo vệ, nữ chính thấy mình giống như bị mê hoặc, cứ như vậy cầm lấy chai nước và hất thẳng vào mặt Ngô Nhã Kỳ.
Nhìn Ngô Nhã Kỳ đã ướt sủng và đám người bên cạnh cô ta thì há hốc kinh ngạc, đột nhiên Tâm Đan thấy việc này cũng không khó lắm, trong lòng còn dâng lên cảm giác cực kỳ thoải mái.
Nhưng khi gương mặt Ngô Nhã Kỳ thay đổi, trở nên méo mó vì giận dữ thì cô có hơi sợ hãi lui lại.
Rồi rất nhanh sau đó cô lại ưỡn ngực bước lên:
"Là do cậu tạt tôi trước, nên tôi mới trả thù, có gì thì nhắm vào tôi này."
"Đ* m* nó, mày điên rồi.
Tâm Đan, tao sẽ không tha cho mày."
Ngô Nhã Kỳ hét lên rồi vươn tay ra như muốn túm đầu của nữ chính, nhưng Thập Nhất ở phía sau đã nhanh tay kéo cô lui lại.
"Bọn mày còn ngồi đó mà nhìn, xông lên bắt bọn nó cho tao."
Đối phó với đám tiểu thư võ mèo cào này Thập Nhất còn chẳng cần đến một phút nữa.
Cô không đánh đám nữ sinh chỉ đơn giản là dùng chính dây buộc tóc của bọn họ để buộc tay cả đám lại với nhau.
Đám con gái đầu tóc rũ rượi đứng chụm một chỗ không ngừng la mắng, chửi rủa.
"Hạ An Di! Mày có biết ba tao là ai không hả?"
"Không biết.
Tôi không có hứng thú với đàn ông đã có gia đình.
Chúc các cậu chơi vui."
Thập Nhất đem theo nữ chính rời đi, để mặc đám con gái bị cột dính với nhau ở trong giảng đường.
Tâm Đan chứng kiến cô bạn nhỏ nhắn của mình ra tay trừng trị đám nhà giàu đanh đá kia mà mắt sáng rực như đèn ô tô:
"An Di, giờ tớ mới biết cậu ngầu như thế đấy? Ôi… làm sao đây? Tớ đổ cậu mất rồi."
Nữ chính phấn khích muốn nhảy lên ôm Thập Nhất nhưng hoàn toàn vồ hụt vào trong không khí.
Nữ chính này dễ đổ người khác quá đấy!
"Không phải cậu còn đi làm thêm sao?"
Nghe lời nhắc Tâm Đan mới sực nhớ ra, nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, vẻ mặt cô liền trở nên vội vàng:
"Ôi… tớ muộn mất rồi.
An Di, hôm nay cảm ơn cậu nhiều lắm.
Ngày mai nhất định đãi cậu ăn trưa.
Giờ tớ phải đi đây.
Bai bai."
Nữ chính hấp tấp chạy đi, còn Thập Nhất thì vẫn thong thả từng bước chân của mình trên sân trường.
Nhưng mà đúng lúc này căn bệnh tim của nguyên chủ lại tái phát.
Nó thật sự là không tha bổng cho cô một lần nào mà.
Thập Nhất đặt tay lên trái tim, nhưng lại phát hiện ra không được, cơn đau vẫn còn đó.
Nghĩ đến trận đánh nhau gần nhất, chắc vì thế nên bây giờ cơ thể cô vẫn chưa nạp đủ năng lượng.
Thập Nhất ngồi xổm xuống giữa sân trường vắng bóng vì sinh viên đã về hết, lục mò một lúc trong cặp cuối cùng cũng thấy thuốc của nguyên chủ.
Ở đây không có nước, cô cứ thế bỏ nó vào miệng nhai nuốt.
Cảm giác đắng nghét dâng lên trong cổ họng nhưng lông mày cô vẫn chẳng nhíu lại dù chỉ một chút.
Cô phải ngồi như vậy một lúc để chờ thuốc uống phát huy tác dụng của nó.
Cơn đau âm ỉ ở ngực theo thời gian mà giảm nhẹ lại.
"Hạ An Di, em ngồi ở đây làm gì thế?"
Một bóng người từ sau lưng Thập Nhất vượt lên trước, người đàn ông đang nhìn cô bằng ánh mắt e dè có gương mặt quen thuộc, giảng viên toán cao cấp.
"Em cần giúp đỡ không?"
Nhận thấy cơn đau đã tạm ổn định, cô mới từ từ đứng dậy:
"Em không cần giúp đỡ."
Cô bỏ lại đống đồ linh tinh dưới chân vào cặp, nói một câu chào tạm biệt với người giảng viên rồi bước đi về phía cổng trường.
Cô Tư Vũ nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn phía trước một cái rồi lắc đầu rẽ hướng.
Thập Nhất trở về Hạ gia, như cũ nhận được sự hỏi han của người mẹ dịu dàng, còn ông Hạ thì vẫn không có ở nhà vì công việc bận rộn.
Bởi vì đã nói chuyện với bà Hạ về người chăm sóc nên bây giờ cô có thể tự mình tắm rửa và nghỉ ngơi một cách tự do mà không có giám sát.
Đến bữa ăn tối vẫn là ba người trên bàn như thường lệ, bà Hạ đang hỏi về chuyện đăng kí nguyện vọng thi đại học của Hạ Dư.
Nhìn thái độ của cậu ta thì hình như không muốn nhắc đến chuyện này lắm.
"Mẹ, con điền gì thì có quan trọng sao? Không phải dù thế nào ba cũng sẽ vứt con vào một trường kinh tế nào đó à?"
"Hạ Dư, con biết là ba mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi mà.
Tương lai của Hạ Gia còn không phải do con gánh vác sao?"
Hạ Dư nghe vậy thì giễu cợt:
"Tương lai Hạ gia? Vậy còn tương lai của con thì sao ạ?"
Bà Hạ nhìn thấy thái độ của con trai thì thở dài, vì không muốn gây gổ với nó trong bữa ăn nên quyết định im lặng.
Hạ Dư thì không còn hứng ăn nữa, cậu đặt đôi đũa xuống và đứng lên, nhưng còn chưa kịp bước đi đã nghe thấy một giọng nói:
"Hạ Dư, đồ ăn trong bát vẫn đang còn."
Giọng nói nhẹ nhàng như vậy, lại làm cho thân người Hạ Dư cứng đờ, cậu nhớ lại câu nói trước đây của cô sau trận đòn hôm đó.
Cũng nhớ lại bộ dáng hung dữ đánh tên côn đồ của chị gái.
Thân người đang đứng của Hạ Dư đột nhiên ngồi xuống, cầm đũa lên và hết cơm vào miệng một cách nhanh chóng, còn nhặt sạch từng hạt dính lại trong bát.
"Em… ăn hết rồi."
"Ừm.
Đi về phòng đi."
Nghe được câu này Hạ Dư mới dám rời khỏi ghế chạy tuốt về phòng của mình.
Còn bà Hạ thì có cảm giác như đang nằm mơ về những gì vừa thấy.
Sao đột nhiên con trai ngỗ ngược của bà lại trở nên nghe lời chị gái như vậy rồi?.