Thập Nhất nhìn mấy chồng giấy và tài liệu ở trước mặt, lại nhìn lên gương mặt tươi cười như hoa của Cố Tư Vũ: "Thầy Cố, thầy muốn em làm hết đống này?"
"Đúng thế, em nói mình sẽ chịu trách nhiệm mà.
Bây giờ cổ tôi đau, tay tôi cũng đau.
Không thể chấm điểm, không thể soạn bài, còn không thể làm việc của công ty nhà tôi."
"Nhưng em…"
"Chiều nay em không có tiết.
Tôi ở bên cạnh hướng dẫn, em chỉ cần làm theo thôi.
Tôi tin tưởng trí thông minh của em mà."
Cố Tư Vũ đã chặn họng mọi lý do mà Thập Nhất định đưa ra để từ chối.
Sao hắn nắm rõ lịch học của cô như vậy?
"Tay thầy đâu có nặng đến mức đó."
"Sao? Em muốn rũ bỏ trách nhiệm?"
Cuối cùng thì Thập Nhất chỉ có thể gọi điện cho Tâm Đan để hủy buổi học nhóm, cả một buổi chiều của cô đều dành ở trường để làm culi cho Cố Tư Vũ.
"Việc cho con gái của đối thủ xem qua tài liệu công ty như thế này cũng không sao ạ?"
Chàng trai ngồi bên cạnh chống cằm nhìn cô: "Không sao.
Tôi tin tưởng em."
"Nhưng mà… Thầy với Cố Thị là như thế nào vậy?"
"Em không biết sao?" Hắn còn tưởng ở trường đại học này ai cũng biết thân phận của hắn cơ đấy.
"Gần giống với em.
Tôi là em trai của chủ nhân tập đoàn Cố thị."
Cố Tư Vũ có một anh trai tên là Cố Tư Việt, quan hệ giữa hai người khá tốt.
Một người tiếp quản công ty, một người thực hiện mong muốn giảng dạy của mình.
Bên cạnh đó, Cố Tư Vũ vẫn thường xuyên giúp đỡ anh trai trong các dự án mới.
Những khi ấy, khoảng thời gian của hắn đặc biệt eo hẹp.
"Nhờ có em mà lâu rồi tôi mới có được một buổi chiều thoải mái như vậy.
Tôi mời em ăn tối nhé?"
"Không cần."
Thập Nhất gập lại máy tính, lên tiếng từ chối.
Nhưng Đại Thần lại nhanh chóng online mắng cô:
[Phải đi chứ.
Cô quên lời hứa sẽ chịu trách nhiệm của mình hả? Cô quên mình phải làm gì rồi sao?]
Cố Tư Vũ bị người từ chối còn chưa kịp buồn thì cô gái đã đổi ý.
"Em đi ăn với thầy."
Địa điểm ăn tối của bọn họ là một phòng bao riêng tại nhà hàng theo phong cách truyền thống.
Trông thấy danh sách đồ ăn mà Cố Tư Vũ gọi toàn là thịt Thập Nhất cũng không thấy ngạc nhiên chút nào.
Nhìn cái nết ăn quen thuộc đó, cô có chút thở dài, cuối cùng vẫn không nhịn được mà gắp rau đặt vào bát Cố Tư Vũ.
"An Di, ăn xong chúng ta đi xem phim được không?"
Buổi tối Thập Nhất còn phải làm gia sư cho Hạ Dư, nên vốn định từ chối nhưng còn chưa mở miệng Đại Thần đã như ma ám online nhắc nhở cô.
[Hệ thống, ngươi lo lắng cho nhân vật phụ còn hơn cả ký chủ là ta đấy.]
[Ta là đang giúp ký chủ trở thành con người sống có trách nhiệm.]
Sao cũng được, nó đã muốn giấu thì cứ để nó diễn đi.
Bộ phim mà Cố Tư Vũ đưa cô đi xem là một rạp chiếu phim ngoài trời, bọn họ ngồi trong xe ô tô, cùng nhìn lên màn hình chiếu lớn ở phía trước, trong xe có đủ nước ngọt và bắp ngô không biết đã được chuẩn bị từ bao giờ.
Rõ ràng người rủ đi coi phim là Cố Tư Vũ, nhưng bộ phim còn chưa bắt đầu được mấy phút thì Thập Nhất đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều của ai đó ở bên cạnh.
Cô lặng lẽ bấm nút điều chỉnh ghế nằm cho hắn, rồi lặng lẽ đưa mắt nhìn vào gương mặt say ngủ kia.
Từ thế giới trước, cô đã biết luôn có một người đi theo mình qua các thế giới nhiệm vụ mà không hề có ký ức cũ.
Mặc dù tính cách, đầu óc hay gương mặt của hắn đều có sự thay đổi nhưng qua tiếp xúc cô vẫn có thể nhận ra được hắn một cách dễ dàng.
Cô không biết mục đích của hệ thống, hay sự xuất hiện của hắn là gì.
Có thể ác ý, thiện ý và cũng có thể là vô ý, nhưng dù lí do là gì thì rõ ràng hệ thống kia cũng không có ý định nói cho cô biết về sự hiện diện của hắn.
Đối với mối nguy hiểm tiềm tàng này, cô đáng lẽ không nên thân thiết với hắn, nhưng sự việc diễn ra xung quanh cứ luôn cuốn hắn đến gần với cô hơn.
Nếu như ở thế giới thật, cô có lẽ đã không ngại ngần mà diệt trừ nó, nhưng ở trong thế giới nhiệm vụ này, nơi chỉ có mình cô lạc lõng với hệ thống, sự xuất hiện của hắn khiến cô cảm thấy mình bớt cô độc.1
Hắn ở trong mắt cô lúc nào cũng trong sạch như một tờ giấy trắng, khiến cô có chút không muốn vấy bẩn lên tờ giấy ấy, hoặc cũng có lẽ là cô không nỡ xuống tay với đứa nhỏ mình đã từng chăm sóc.
Dù sao thì… cho đến bây giờ cô vẫn chưa cảm nhận được ác ý gì từ hắn đối với cô.
Vậy nên hiện tại, có lẽ cô cứ mặc kệ hắn thôi.
Cũng coi như là cô có một người đồng hành nhỉ?
Thập Nhất thu lại ánh mắt của mình, để lại Cố Tư Vũ đang ngủ trong xe, cô mở cửa và bước ra bên ngoài.
Trong một chiếc xe cách đó khá xa, có hai người đàn ông cao to đang ngồi ở góc khuất.
Nhìn thấy cô gái đột nhiên xuất hiện bên cạnh cửa kính, bọn họ có vẻ hốt hoảng, rồi lại nhanh chóng bày ra vẻ mặt điềm tĩnh: "Cô là ai? Có chuyện gì sao?"
Thập Nhất không nói không rằng, dùng một tay nắm đầu tên vừa hỏi đập mạnh về phía trước.
Chỉ một cú duy nhất, đã làm cho người đàn ông chảy máu và bất tỉnh trong ánh mắt kinh ngạc của người bên cạnh.
Anh ta hoảng hốt lập tức mở cửa xe chạy trốn.
Thập Nhất bật nhảy một cú lên thân xe, dùng chân đá phăng người đang muốn trốn ngã lăn ra đất.
Cô gái đứng từ trên cao nhìn xuống người đàn ông rồi cất tiếng hỏi: "Nói xem lý do các người theo dõi Cố Tư Vũ là gì?"
Từ lần trước cô đã nhận ra có người theo dõi hắn, hôm nay bọn họ đã bám theo hai người từ lúc ở trường học, nhà hàng cho đến tận nơi này.
Người đàn ông đứng dậy ngoan cố muốn chạy trốn nhưng bước đi của hắn đã bị Thập Nhất chặn đứng.
Sau khi bị tẩn một trận, người đàn ông rốt cuộc cũng phải ngoan ngoãn giao nộp điện thoại và máy ảnh.
Bên trong có hình ảnh cô và Cố Tư Vũ ra vào khách sạn, văn phòng làm việc của hắn và cả nhà hàng đều rất rõ ràng.
Thật xui xẻo là những bức ảnh này đều đã bị gửi cho một người nào đó tên K, khách hàng thuê bọn chúng.
"Người này là ai?"
Tên đàn ông sợ hãi lắc đầu nguây nguẩy: "Chúng tôi không biết, cũng chưa gặp bao giờ, chúng tôi chỉ nhận tiền làm việc thôi."
"Hẹn gặp hắn được không?"
"Hắn chưa bao giờ đồng ý gặp mặt chúng tôi cả."
Không thu thập được thêm gì, Thập Nhất chỉ đành xóa hết hình ảnh trong bộ nhớ.
Trước khi đi còn không quên nhắc nhở bọn hắn gọi xe cấp cứu đến.
"Nếu tên đó mất quá nhiều máu cũng sẽ chết đó."
Người đàn ông trên đất: Đã biết thế sao cô ta còn ra tay mạnh vậy hả?
Lúc Thập Nhất quay lại xe, Cố Tư Vũ vẫn như cũ đang đánh một giấc ngon lành.
Tên này rủ cô đi xem phim để ngủ đấy à?
Khi Cố Tư Vũ mơ màng tỉnh lại thì màn hình chiếu phim đã tối đen, xung quanh không còn bóng xe nào, bên cạnh chỉ có cô gái đang gõ lạch cạch trên bàn phím.
Thấy người bên cạnh đã tỉnh, Thập Nhất không nóng không lạnh hỏi một câu: "Phim hay không thầy Cố?"
Cố Tư Vũ ngại đến muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, hắn làm sao biết mình lại ngủ một mạch đến hết phim lúc nào chẳng hay luôn.
"Hạ An Di, sao em không đánh thức tôi?"
"Em tưởng ngoài kỹ năng hacker thầy còn có kỹ năng xem phim khi nhắm mắt."
Cố Tư Vũ: Đừng có xỉa xói nữa được không? Là cô ta không gọi hắn dậy cơ mà.1.